Một thiếu nữ trẻ bỗng nhiên đứng bật dậy, thân hình thướt tha, dung mạo khả ái. Đáng tiếc, trên má trái lại có một vết sẹo dao kéo, tựa như một món gốm sứ thượng hạng bị rạch một đường.
Thiếu nữ ấy chính là Cố Liên, người từng được giải cứu từ trại Hắc Hùng, cũng là đội trưởng của nhóm nữ tử bất hạnh này.
Ánh mắt Cố Liên ngập tràn kỳ vọng lẫn thấp thỏm bất an, dưới bao ánh nhìn đổ dồn, nàng lấy hết dũng khí cất tiếng:
“Sau này chúng ta… cũng có thể kén rể sinh con được chăng?”
“Đương nhiên là được.” Bùi Thanh Hòa nhìn Cố Liên, ánh mắt tràn đầy tán thưởng và khích lệ:
“Các ngươi nay đã là người của Bùi gia thôn, mỗi ngày chăm chỉ cày cấy. Ta, Bùi Thanh Hòa, sẽ để các ngươi no ấm đủ đầy. Mai sau kén rể phu quân mà sinh con đẻ cái, cũng có thể mang họ Bùi.”
“Hoang đường, hồ đồ!”
Không ngoài dự liệu, người phản đối lại chính là tổ mẫu Lục thị bảo thủ cố chấp:
“Các nàng đều là nữ nhân đã thất thân, cho phép họ an thân ở Bùi gia thôn đã là biểu hiện của tình nghĩa nhà ta. Sao có thể đáp ứng chuyện hoang đường thế này! Các nàng có gả đi hay kén rể cũng chẳng liên quan gì đến họ Bùi. Mai sau con cái các nàng, sao có thể mang họ Bùi được!”
Ngay cả Lý thị cũng không nhịn được, lên tiếng phụ họa:
“Thanh Hòa, chuyện này e là cần suy xét kỹ càng.”
Con dâu họ Bùi sau này sinh con mang họ Bùi thì không nói, nhưng đám nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003829/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.