“… Ngoài cửa thành có hơn mười người, phần lớn là nữ tử, chỉ có hai nam nhân. Ai nấy đều có ngựa!”
“Mỗi con đều là tuấn mã!”
Hai gã tiểu nhị tranh nhau báo tin với thiếu đông gia.
Thời Diễn khẽ gật đầu, lẩm bẩm: “Một con ngựa tốt, giá trị trăm lượng, lại là hữu giá vô thị. Vị Bùi Lục cô nương này, rốt cuộc lai lịch thế nào mà lại có đến mười mấy con tuấn mã.”
Gia đinh bên cạnh tiếp lời: “Bùi Lục cô nương không hề che giấu, cứ thế mà nghênh ngang giữa đường. Chỉ e chẳng bao lâu sẽ bị đám sơn phỉ dòm ngó.”
Huyện Xương Bình sơn phỉ lộng hành, lớn nhỏ cũng có năm sáu nhóm. Các thương hộ qua lại thường xuyên bị cướp bóc, khổ không kể xiết. Huống hồ nơi đây là tuyến đường tất yếu để tới phương Bắc, muốn tránh cũng không thể. Thời Diễn mỗi lần đến huyện Xương Bình, ít cũng phải mang theo bảy tám gã gia đinh.
Một đám nữ tử, mang theo tuấn mã, lại còn mua số lượng lớn lương thực, giống giống… sơn phỉ mà không ra tay cướp, thật chẳng hợp lẽ trời.
Ánh mắt Thời Diễn lóe lên: “Biết đâu, đây chính là dụng ý của Bùi Lục cô nương.”
Đám gia đinh nghe mà đầu óc mơ hồ: “Thiếu đông gia, lời này là có ý gì? Đang yên đang lành, ai lại muốn chọc vào sơn phỉ?”
“Một đám nữ nhân, chẳng thể ai ai cũng biết đánh đấm.”
Thời Diễn kéo khóe môi: “Chờ xem náo nhiệt là được rồi.”
Hắn căn dặn lão chưởng quỹ ở tiệm gạo: “Tiền chưởng quỹ, ông để ý động tĩnh bên phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003814/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.