Lại về chốn cũ, tâm trạng Bùi Thanh Hòa không khỏi có chút ngổn ngang.
Kiếp trước, nàng từng lập nên Bùi gia quân tại huyện Xương Bình, tiêu diệt sơn phỉ, chiêu mộ lưu dân, gầy dựng hơn mười năm trời. Thành Xương Bình này từng ba lần bị chiến hỏa thiêu rụi, lại nhiều phen tái thiết, cuối cùng trở thành đại bản doanh của nàng.
Giờ phút này, huyện Xương Bình vẫn còn giữ dáng vẻ thuở ban đầu. Cổng thành cũ kỹ, lính canh lười nhác, đường phố loang lổ, dân chúng mặt mũi vô thần, khắp nơi đều cho thấy sự lỏng lẻo và yếu kém của quyền lực triều đình tại đây.
Ngay cả nha môn huyện cũng là công trình từ mấy chục năm trước, gần như chưa từng được tu bổ. Sau tấm biển cũ kỹ nơi cổng chính, chính đường tuy vẫn còn rộng rãi chỉnh tề, song cũng chẳng mấy uy nghiêm.
Vương huyện lệnh, khoác triều phục, sắc mặt ửng đỏ, thần thái mơ màng, thái độ lại vô cùng khách sáo:
“Tôn giáo úy, Cao thị vệ, còn có vị Bùi cô nương này nữa, mời… mời ngồi… ợ!”
Mùi rượu nồng nặc theo tiếng ợ phả ra.
Bên cạnh, các vị chủ bạ, huyện úy đều sắc mặt bình thản, hiển nhiên đã quen thuộc với cảnh này.
Bùi Thanh Hòa nhìn vị Vương huyện lệnh say khướt, lòng lại dâng lên chút hoài niệm cùng thân thiết.
Cũng là người quen cũ rồi.
Vị Vương huyện lệnh năm nay năm mươi hai tuổi, tín ngưỡng “vô vi nhi trị”, làm huyện lệnh Xương Bình suốt bảy tám năm, gần như chưa từng bước chân ra khỏi huyện. Sơn phỉ tung hoành, hào tộc lộng hành, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003810/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.