Thái tử trầm giọng đáp: “Phụ hoàng là thiên tử của Đại Kính, lâu ngày không lộ diện, lòng người dễ dao động. Nay xuất hiện một lần, có thể nhanh chóng trấn an nhân tâm triều đình.”
“Thần nhi cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy.”
Ngụy Vương hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn để ý đến lời lẽ đường hoàng của Thái tử, vẫy tay gọi hai gã thị vệ thân hình lực lưỡng, đỡ Hiếu Văn Đế đầu óc quay cuồng về lại long sàng.
Hiếu Văn Đế mê man suốt mấy ngày, sáng nay mới tỉnh. Khoác long bào, ngồi lên long ỷ nói vài câu đã hao tận tinh lực.
Vừa nằm lại long sàng, người lại mê man lần nữa.
Lưu hoàng hậu cùng Ngụy Vương – một mẹ một con – sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
So ra, Thái tử thì vẫn điềm tĩnh hơn nhiều.
Địa vị ngày nay của Lưu hoàng hậu, toàn bộ nhờ vào sự sủng ái của Hiếu Văn Đế. Ngụy Vương trẻ tuổi được sủng ái như hiện tại, cũng là vì được Hiếu Văn Đế ưu ái. Nếu Hiếu Văn Đế xảy ra chuyện, mẫu tử bọn họ sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, lập tức rơi vào thế bị động.
Còn Thái tử… trong lòng thì mong Hiếu Văn Đế tắt thở càng sớm càng tốt. Hắn là Thái tử, một khi phụ hoàng băng hà, liền kế vị đại thống.
Vị Ngụy Vương điện hạ vốn ngông cuồng kiêu ngạo, lần đầu tiên trong đời nếm trải sức nặng của bốn chữ “danh chính ngôn thuận”.
Hiếu Văn Đế hôn mê bất tỉnh, Thái tử liền danh chính ngôn thuận chấp chưởng đại cục. Lưu hoàng hậu khổ tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003808/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.