“Bên ngoài mưa lớn như vậy, không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.” Tôn giáo úy nhìn Bùi Thanh Hòa: “Mưa thế này mà vẫn phải lên đường, ai nấy đều sẽ bị ướt hết. Chỉ có một đại phu, sắc thuốc cũng không kịp, thể nào cũng có người chết. Lục cô nương không sợ sao?”
Giọng điệu đã có phần dịu lại.
Bùi Thanh Hòa âm thầm thở phào, nhẹ giọng đáp: “Chúng ta đã đi mấy trăm dặm, chỉ vài ngày nữa là đến Ký Châu. Triều đình cách xa nơi này, nếu nghỉ lại một hai ngày để chỉnh đốn thì hẳn cũng không ai để ý.”
Nào chỉ là không ai để ý.
Sự sống chết của người nhà tội thần bị lưu đày, căn bản chẳng ai bận tâm.
Huống hồ, trước đó mỗi ngày đi hơn ba mươi dặm, tốc độ hành quân đã nhanh gấp đôi dự kiến.
Ngay cả Tôn giáo úy cũng chẳng muốn dầm mưa lên đường, dưới trướng hắn là mấy chục nhân mạng kia mà! Ngựa chiến cũng không chịu nổi.
Tôn giáo úy không lập tức đồng ý, chỉ là còn đang đợi chút lợi ích thiết thực. Bùi Thanh Hòa trong lòng đã rõ, sau khi được hắn ngầm chấp thuận, liền lặng lẽ đưa tặng hai mươi lượng bạc.
Tôn giáo úy cầm được bạc, lập tức truyền lệnh xuống: “Mưa lớn đường trơn, không tiện đi tiếp. Tất cả dừng lại nghỉ tại dịch quán, đợi khi trời tạnh mưa sẽ tiếp tục hành trình.”
Đám binh lính cười toe toét, tụ lại một chỗ ném xúc xắc giải trí.
Suốt thời gian dài liên tục lên đường, già trẻ lớn bé nhà họ Bùi đều đã mệt mỏi rã rời. Nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003792/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.