Ngôn Dục đứng ở cửa siêu thị nhỏ trước bệnh viện mua một chai nước.
Đứng một lúc lâu mới khàn giọng nói ‘Cho tôi một bao thuốc lá và bật lửa, tôi muốn bị sặc.’
Chủ tiệm nhìn hắn không nói gì rồi đi lấy đồ cho hắn.
Ngôn Dục rút một điếu thuốc, ngậm trong miệng run rẩy châm lửa.
Hắn bị sặc đến chảy nước mắt nhưng vẫn không ngừng hút.
Thế giới này đối với người mập vẫn luôn tràn ngập ác ý.
Đi trên đường, người không quen biết sẽ chỉ trỏ.
Trong xã hội này người mập luôn ở vị trí thấp nhất.
Lúc học sơ trung Tạ Vân Sanh có một người bạn thân là Hồ Tuyết Nịnh, cũng là một người béo.
Đều là người béo, hai người thông cảm thấu hiểu cho nhau cùng nhau quyết tâm giảm béo, cùng nhau an ủi đối phương.
Khi đó bị người ta nói vài câu, bị khi dễ mấy lần cũng coi như không có việc gì, lấy nó là động lực giảm béo.
Về sau Tạ Vân Sanh mới nhìn thấy nhiều vết thương trên người Tuyết Nịnh. Chỗ nào cũng có, vết cũ vết mới, chỗ mới máu còn đang gỉ, lúc đó Tạ Vân Sanh mới chất vấn ‘Chuyện lớn như vậy tại sao cậu không nói cho mình biết.’
‘Bởi vì mình không muốn cậu lo lắng …….. Vân Sanh, mình không sao.’
‘Không được, mình muốn nói cho thầy giáo. Còn muốn nói cho ba ba cậu.’
‘Đừng Vân Sanh, cậu không thể nói cho ba mình biết, không thể.’
‘Bọn họ nói nếu mình đi tố cáo thì sẽ làm ba mình mất hết mọi thứ……..Mình không thể để cho ba biết……’
Nhưng Tạ Vân Sanh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-sanh/1096456/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.