Chương trước
Chương sau
Ân Thần Bắc nằm mơ. Trong mơ, y ngồi ở thư phòng, cách một khung cửa sổ, ngắm nhìn ánh dương rạng rỡ.
Dưới bóng râm rợn ngợp là thảm cỏ xanh mượt mà, Diệp Vân Sắc tựa lưng vào thân cây đọc báo. Nắng rơi loang lổ trên tóc, trên áo cậu, bên cạnh là những chú chim đang mổ tanh tách, đôi khi sẽ mổ lên trang báo, những lúc này cậu sẽ đưa tay, mỉm cười xua chú nhóc nghịch ngợm kia đi chỗ khác.
Ân Thần Bắc trong giấc mơ không rõ mình nở nụ cười tự chừng nào. Y mở cửa sổ, lấy một quả bóng tennis trên bàn ném đi. Quả bóng kéo theo dải đuôi ánh sáng rơi xuống tờ báo, chú chim thảng thốt vỗ cánh bay đi, Diệp Vân Sắc giơ tay, nhẹ nhàng bắt được bóng.
Cậu ngước đầu, nơi cửa sổ Ân Thần Bắc đang nhoài nửa người ra, hỏi cậu, “Muốn uống gì không?”
Cậu ngẫm nghĩ, đoạn vẽ ngón tay vào không trung vài con chữ: L, E, M, O, N…
Chanh.
Y nheo mắt, cười bảo, “Waiting me.”
Sau đó y choàng tỉnh.
Mở mắt, thấy mình đang ngả lưng trên ghế ở ban công, không rõ ngủ quên mất lúc nào, chiếc áo vest vắt một bên tay ghế đã trượt xuống nền nhà, xung quanh u ám tro bụi.
Là quá khứ hay là hôm qua?
Ngủ khi chết lặng bởi nỗi đau, tỉnh giấc khi hạnh phúc tương lai đã cận kề…
Y vò tóc, đầu đau dữ dội, nhớ lại hôm qua mình đã uống rất nhiều rượu. Di động đặt trên bàn vang lên, y cầm nghe máy, qua vài câu, lòng đã trầm xuống.
Tô Tiến chết rồi! Người gọi điện báo cáo như vậy.
Ân Thần Bắc ngẩng đầu. Ngoài cửa sổ là vầng dương rạng rỡ không kém gì cơn mơ, mây trắng lơi lả, gió thổi dịu dàng. Nhưng đây lại chẳng phải mơ, mắt mở to, tất thảy vẫn là sự thật…
“Xác…” Chậm rãi, y nói, “Mang về, chôn cất.”
Không cần hỏi là ai giết hắn.
Song đối phương còn cố tình nói rõ, “Bên hông bị dao đâm, sau gáy bị đạn bắn, viên đạn là Glock 19(1) chỉ cớm mới sử dụng! Anh Thần, anh A Tiến chết rất thảm!”
Ân Thần Bắc lạnh nhạt cúp máy.
Trên bàn có ly, trong ly có rượu. Y cầm nó, đổ hết rượu xuống đất, “A Tiến, tôi tiễn anh.”
Ghế bên không còn bóng hình yên lặng có phần suy tư nữa rồi, y nhìn sang, lào thào tự hỏi, “Anh phải làm gì với em đây?”
Lương Nhiễm bồn chồn ngồi trong trại tạm giam, luật sư của Toudou Kei ngồi cạnh nó an ủi, “Chỉ là tiểu thư Toudou muốn gặp cậu thôi, đừng căng thẳng quá.”
“Tôi không căng thẳng.” Nó lí nhí, “Tôi đang lo, lần này chị Toudou có bị tuyên án thật hay không.”
“Điều này…” Luật sư gõ tay xuống bàn, cười khổ, “Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ cố hết sức.”
Cửa mở, Toudou bước vào trong bộ đồng phục nhà tù, hai bên là giám ngục áp giải. Trông cô gầy hẳn đi, mái tóc xoăn buộc gọn để lộ cần cổ trắng trẻo không có vật trang sức nào. Rửa sạch nước hoa, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, dù cho khí thế vẫn vẹn nguyên như trước.
“Tôi nói chuyện với đứa bé này không vi phạm quy định mấy ông anh chứ?” Cô lạnh lùng liếc giám ngục. Không rõ do cô đã lót đường từ trước hay giám ngục bọn họ có thể châm chước, họ đánh mắt nhìn nhau, “Nửa tiếng, tiểu thư, đó là thời gian dài nhất dành cho các cô.”
“Không thành vấn đề.” Toudou trả lời. Sau khi giám ngục lui đi, cô ung dung ngồi đối diện Lương Nhiễm, mỉm cười với nó, “Khỏe không, Tiểu Nhiễm?”
Ngữ điệu quá đỗi thân mật, mắt nó bỗng đỏ hoe.
“Chị Toudou…”
“Ai da da, làm sao mà thành như này thế hở?”
Tay Lương Nhiễm rách một mảng lớn, mặt trầy trụa máu, tuy đã qua xử lý song thoạt nhìn vẫn thảm thương hết biết. Nó cúi gằm, cắn môi tựa thể muốn giấu giếm, “Không sao…”
Luật sư Ars đáp thay nó, “Lúc chúng tôi tìm thấy nó trông còn bết hơn bây giờ, nghe đâu là nhảy khỏi xe đang lái, người ngợm xây xát nhưng yên tâm, không bị nhiễm trùng.”
“Nhảy khỏi xe?” Toudou nhướng mày, “Tôi có sắp xếp cho cậu ở bên phố người Hoa cơ mà?”
“Vâng, nhưng người của Ân Thần Bắc tìm thấy em, còn mạo danh anh Tiểu Diệp dụ em ra.” Lương Nhiễm tỏ vẻ tức tối, “Em không tin, họ lái rất nhanh nhưng vẫn không ngờ em nhảy xuống.”
Toudou cười ha hả, ngả ra sau ghế, “Giỏi! Xem ra, hai tháng huấn luyện ma quỷ từ chúng tôi giúp cậu học hỏi được khá nhiều.”
“Đương nhiên rồi.” Lương Nhiễm chân thành nói, “Em luôn biết ơn chị, chị Toudou.”
“Không, không cần cảm ơn tôi, tôi chẳng mang lại niềm vui nào cho cậu. Ngược lại, đến bây giờ cũng chẳng thể cho cậu một cuộc sống an ổn…”
“Chị Toudou, nếu không nhờ chị cưu mang chăm sóc, em đã bị tên khốn Ân Thần Bắc hại chết! Em sẽ mãi mãi không bao giờ quên ơn chị.”
“Thôi khỏi, quá khứ qua rồi, nhắc lại không ích gì.” Cô phẩy tay, quay sang hỏi Ars, “Có thuốc lá không?”
Ars đưa một điếu cho cô. Cô nheo mắt hút một hơi dài, “Sau này có tính toán gì chưa?”
“Em…?” Nó ủ rũ, “Em không biết…”
“Thằng ngố này, làm sao mà chẳng suy tính cho cả tương lai của mình?” Cô cốc trán nó, “Hay thế này đi, tuy tôi bị bắt nhưng vẫn còn một ít sản nghiệp bên ngoài. Để luật sư của tôi chi cho cậu năm triệu đô, cậu muốn đi đâu thì đi, được không?”
Lương Nhiễm sửng sốt, bật dậy khỏi ghế, “Sao có thể?”
Cô liếc xéo, “Sao mà không thể?”
“Em…” Nó lúng túng mà không biết nên giải thích thế nào. Từ ngày được Toudou cứu, nó luôn được cô chăm sóc, cho nó nơi ăn chốn ở tốt nhất, sai người dạy nó các kỹ năng chiến đấu và trả đòn cơ bản, ngoài ra Toudou còn mời thầy về dạy nó bắn súng. Giờ thì nó thừa sức nhảy xuống an toàn khỏi ô tô đang phóng nhanh, công lớn thuộc về những bài học huấn luyện sinh tồn ấy. Toudou phải vào tù, nó không phải người có thể thích nghi hoàn cảnh quá nhanh, nhất thời thấy hoang mang, tự dưng lại nghe cô nói cho mình năm triệu đô tùy nghi sử dụng, nó không thể chấp nhận được. Vả lại nó luôn canh cánh rằng mình nợ ơn cô, càng sao có thể đồng ý?
Nó hốt tới nỗi trán vã mồ hôi. Toudou suy nghĩ, hiểu là nó đang từ chối chân thật, không khỏi phì cười, ấn nó ngồi xuống, “Tôi đưa tiền cho cậu chứ có phải đưa vạ cho cậu đâu, sợ gì?”
“Không.” Nó thật thà, “Chị đã giúp em nhiều lắm. Với cả chị cũng cần tiền, bọn em đều mong chị được thả sớm.”
Toudou búng tay, “Tiểu Nhiễm, nói tôi biết, có phải cậu vẫn không nỡ bỏ Tiểu Diệp, rời khỏi San Francisco không?”
Nó bị cô nói trúng tim đen, sắc mặt vừa tốt một xíu lại lập tức đỏ như mào gà. Có điều, nó không còn là thằng nhóc ngờ nghệch nữa, tuy xấu hổ, nó vẫn khẳng khái thừa nhận, “Vâng, em không thể bỏ anh ấy, em muốn ở bên anh ấy.”
Toudou hút thuốc, có chút thất thần. Ars vỗ vai nó, “Lương, tiểu thư Toudou đang khuyên nhủ cậu, ngẫm mà xem, có năm triệu đô trong tay, vô số cô gái xinh đẹp sẽ tự mò đến với cậu…”
Nó tức khắc ngắt lời, “Ngài Ars, sau này xin ngài đừng bao giờ nói như vậy.”
Ars vừa bĩu môi vừa nhún vai, Toudou dời tầm mắt về nhìn nó, nói bình thản, “Tiểu Nhiễm, cậu quá ngốc, hễ tin chắc điều gì là bám rịt lấy nó. Tuy nhiên, có vài việc không phải cứ tin là sẽ đạt được, không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả…”
Lương Nhiễm im lìm, lát sau ngẩng lên nhìn cô.
Một cái nhìn ấy, chất chứa biết bao nhiêu quyết tâm và kiên trì.
Ương bướng đến nỗi những ai mong khuyên được nó đều có phần thoái chí.
Toudou nhìn lại nó một lúc lâu mới cười lắc đầu, “Tiểu Nhiễm, cậu đúng là… ngốc nghếch một cách dễ thương…”
Nó cũng nhoẻn cười, khóe môi nho nhỏ nhướng lên, song nỗi thống khổ vẫn chưa lui khỏi đáy mắt, “Chị Toudou, tình cảm em dành cho anh Tiểu Diệp… cả chị cũng không tin?”
Bất ngờ thay, Toudou đã nói, “Tôi tin.” Cô chống má, nhìn thẳng cặp mắt đen của nó, “Nhưng tôi tin việc Ân Thần Bắc sẽ không dễ gì buông Tiểu Diệp hơn.”
Nỗi thống khổ trong sóng mắt Lương Nhiễm càng đậm hơn, mâu thuẫn và dằn vặt choán đầy lẫn vướng mắc quá khó gỡ làm nó nắm chặt tay.
Rất hận! Rất hận!
Nó hận mình không có năng lực bảo hệ Diệp Vân Sắc, không có năng lực cho Diệp Vân Sắc tương lai, biết cậu bị kẻ khác trói buộc mà không cứu được…! Tôi phải làm sao… Day dứt, ấm ức, không cam lòng, lo lắng, “Tôi phải làm sao đây!!!”
Toudou thở dài kín đáo, cầm tay nó, nhẹ nhàng mở từng ngón tay đang bấu chặt vào nhau ra. Bị đầu ngón tay cô cọ qua lớp chai sạn nơi tay, nó hít sâu, một ý định đột nhiên lóe lên trong đầu làm nó rung lên tựa bị điện giật. Chỗ ấy là kết quả hai tháng trời nó cầm súng, da bị chai, bị rách…
Không không, mình không thể làm vậy…
Nhưng đó là biện pháp duy nhất!
Có lẽ… Có lẽ vẫn còn vẫn còn cách khác…
Đừng điên rồ, anh Tiểu Diệp còn trong tay y!
Đó là phạm pháp… Không được, không được…
Lương Nhiễm! Thằng khốn! Thằng vô dụng!!!
Quyết định bất chấp tất cả để đánh cược, nó ngẩng lên, “Chị Toudou, xin hãy giúp em một lần.”
Toudou nheo mắt, “Giúp gì?”
Đôi khi, một quyết định của bạn thường bật lên từ ý tưởng chớp nhoáng tại não bộ chứ không phải trải qua quá trình đắn đo lâu dài. Ân Thần Bắc mất nửa tiếng đồng hồ để quyết định, đứng khoanh tay bên khung cửa sổ sát đất, phóng mắt về phương Đông.
Mặt trời bỏng rát, hồ như khó lòng mở mắt. Thời tiết như này thật hợp ra ngoại thành chơi, nếu như, có ai đó bầu bạn.
Di động trên bàn lại réo inh ỏi, y nhìn số gọi đến mà giật mình.
Là Diệp Vân Sắc… Quen đến không thể quen hơn.
Nhận nghe máy, giọng Diệp Vân Sắc truyền đến, “Anh đang ở đâu rồi?”
Y hít sâu một hơi.
Rõ ràng vẫn luôn đợi chờ, tại sao vẫn còn ảo ảnh trong khoảnh khắc? Dường như mọi điều đều chưa tan biến, mọi điều đều chưa phát sinh…
Cậu sẽ xin chỉ thị từ y, rằng có cần chuẩn bị xe ghé thăm Toudou Tadahito hay không, y cũng sẽ cầm thuốc lá mỉm cười nhìn cậu, trên đường về tiện thể ghé qua Fireside, mang người cậu quan tâm về nhà. Có thể cậu sẽ dùng đôi mắt cười ấy nhìn y, còn y, cũng sẽ mất khống chế bản thân, muốn được hôn mạnh lên nó…
Khóe môi y giật giật, lộ ý cười lãnh đạm, “Tầng thượng nhà cũ.” Đầu dây bên kia cũng thông báo bình thản, “Năm phút nữa tôi đến.” Sau đó thẳng thừng cúp máy.
Ân Thần Bắc nhìn di động một cách mỉa mai, ném nó lên bàn. Năm phút sau, Diệp Vân Sắc xuất hiện ở tầng thượng.
Đúng giờ, đúng giờ.
Cậu mặc vest thương hiệu Lagerfeld mà Ân Thần Bắc thích nhất, đặt mua không ít cho cậu. Y nhìn cậu đến gần, từng tư thế đều thân quen ngần ấy, từng cử động đều khiến người xuyến xao…
Khắc ghi vào tận đáy lòng, chất chồng thành hoài niệm mãi mãi không phai nhạt.
Tim y dường như đang khóc.
Cậu vỗ túi áo, hỏi, “Sao anh không hỏi tôi có mang súng không, hoặc giả, có dẫn người theo không?”
Y hếch cằm, cười nhạt, “Không cần thiết.” Thoáng ngừng, y cũng hỏi, “Sao không hỏi anh có súng không, hoặc giả, có gài người mai phục không?” Cậu lắc đầu, bắt chước giọng y, “Không cần thiết.”
Y cười lớn, “Tốt! Quá hiểu anh!” Nheo mắt, y chùng giọng, “Vậy thì em, không làm đối thủ của anh thật sự đáng tiếc, nên từ lần đầu tiên gặp em, anh đã quyết sẽ không buông bỏ.”
Cậu không hề lấy làm tức giận, “Ân Thần Bắc, câu này hẳn là tôi nói với anh mới đúng. Từ ngày đầu tiên, tôi chưa từng buông bỏ ý nghĩ này khỏi đầu.”
Ân Thần Bắc tươi cười như thể gặp lại bạn tốt lâu năm, “Em nói vậy anh thật vui, lại đây, ngồi xuống tâm sự.”
Y kéo ghế mình lại gần hơn, cậu ngồi xuống tại vị trí sát sạt, y nghiêng người qua.
“Anh muốn, xác nhận một chuyện. Tô Tiến bị bắn chết, tuy trên xác có vết dao đâm nhưng không chí mạng, nói thật cho anh biết, súng, do em bắn ư?”
Cậu trông thấy trong con ngươi y lập lòe sự trăn trở, biện pháp đả kích lớn nhất cho người đàn ông này là nói cậu đã giết Tô Tiến… Lòng cậu dao động một hồi, sau đó vẫn lắc đầu, “Không.” Cậu đáp, “Không phải tôi bắn.”
Ân Thần Bắc thật sự thở phào nhẹ nhõm, không hề che giấu cảm xúc của mình, “Em biết đấy, anh không thể ép mình bình tĩnh trò chuyện cùng người vừa mới giết Tô Tiến được.”
Cậu gật đầu, “Tôi biết.”
… Đương nhiên là tôi biết, do vậy khi Tiểu Nhiễm chết bởi các anh, tôi đã phải gồng biết bao sức lực mới có thể kiềm chế khát khao muốn báo thù.
Cậu hiểu y, y cũng hiểu cậu nghĩ gì, ánh mắt nhìn thẳng vào nhau của hai người đều chứa đựng tâm tư cuộn sóng che giấu dưới vẻ bình tĩnh. Ân Thần Bắc lên tiếng, “Gã Vệ Trường Luân kia, anh không tra được Cục Cảnh sát Hoa Kỳ có một cảnh sát cừ như thế, tức là, hắn là Interpol?”
Cậu không phủ nhận, “Phải, hơn nữa, chắc anh cũng quen.”
“Ồ?” Y nhướng mày, “Không phải em đang nhắc đến vị Giáo sư khoa thần kinh não đấy chứ?”
“Không, còn nhớ vụ án tại vùng biển quốc tế không? Cảnh sát chỉ huy chính là anh ta.”
Rốt cuộc Ân Thần Bắc phải nhíu mày, “Là tên có nắm đấm mạnh, làm liền lúc mấy người bên anh bị thương?”
“Ừm.” Cậu gật đầu, “Khi ấy cả anh và Pele đều tưởng tôi chứ gì?”
Y trầm ngâm, đoạn rút một điếu thuốc ra hút, “Ván này em thắng đẹp.” Y nói đúng trọng tâm, “Đúng là anh không thể liên tưởng áo blouse trắng và cảnh phục làm một.”
Sắc mặt cậu điềm nhiên, không hề có vẻ gì hể hả.
“Có nghĩa hai người quen nhau từ trước?”
“Là anh ta nghe nói về tôi trước. Chính xác hơn, anh ta cho rằng thân phận tôi không đơn giản nên đã điều tra, thuận tiện sắp xếp cơ hội tiếp cận tôi.”
“Chúng muốn dành công cho em, để em tiếp tục làm cảnh sát?”
“Không, vậy rất phiền, họ cũng không có lợi gì cả, vả lại họ thiếu một tay trong.”
Y thở dài, “Em không được ưu đãi gì lại bị người ta lợi dụng?”
Cậu cười, “Nào thể nói là không ưu đãi? Họ hứa sẽ cho tôi về đại lục Tổ quốc, đổi một thân thế khác cho tôi.”
“Chà chà.” Y cười lạnh nhạt, “Ưu đãi thì ưu đãi, nhưng có vẻ không hấp dẫn cho lắm.”
“Ừm, kể cả không có ưu đãi, tôi vẫn đồng ý.”
Y thoáng nhìn cậu, nhẹ nhàng phà ra một vòng khói, “Tiểu Diệp, có lúc anh đã tự hỏi, rốt cuộc điều em muốn là gì? Giết anh để được an lòng hay sao?”
Cậu khẽ mím môi, lặng yên ngoảnh mặt đi, ánh mắt cậu vọng qua các tòa cao ốc san sát, dõi về một miền hư vô. Một lát lâu sau, cậu mới đáp, “Có lẽ, do bản thân tôi không cam lòng…”
Vô cùng đơn giản, một câu “không cam lòng”?
Ân Thần Bắc thở dài im ắng, “Chuyện ấy… em vẫn vậy sao?”
Cậu quay sang, cười nhạt, “Vẫn vậy. Lòng không quen được, cơ thể cũng không chịu hợp tác.”
“Thì…” Y thử cầm tay cậu, “Anh thật sự rất muốn giúp em vượt qua tâm bệnh này.”
Cậu lấy làm buồn cười nhìn y, “Đâu phải chỉ mình anh mới có thuốc? Có lẽ tôi cũng nên thử một lần xem sao.”
Mắt y lạnh đi, hất tay cậu ra, “Đừng mơ, làm gì có chuyện anh giao em cho ai khác!”
“Ân Thần Bắc, đến tận giờ này rồi mà anh vẫn tính tình như thế?”
Y hừ lạnh, “Dù giây tiếp theo có phải vào tù, anh vẫn thế. Tiểu Diệp, em coi thường lòng nhẫn nại của anh rồi.”
Cậu nhìn y thật sâu, “Anh nghĩ, vào rồi sẽ còn cơ hội trở ra?”
Y duỗi thẳng chân, giọng không cao, ngữ điệu cũng không cứng rắn, nhưng khí thế tự tin không gì sánh bằng.
“Miễn là anh muốn, không gì không làm được!”
Cậu không đáp trả, chỉ nhẹ mím môi.
“Sao nào, vẫn không cam lòng?” Y bật cười, “Đây không phải đại lục, cùng lắm thì tuyên án anh mười, hai mươi năm, khi ra tù anh vẫn chưa đến năm mươi tuổi.”
“Nếu tội là án chung thân thì sao?”
Ân Thần Bắc cười váng, “Tin anh đi em yêu, nếu anh không đoan chắc, liệu anh sẽ để chúng tống anh vào tù?” Giọng nói trầm khàn động lòng của y từ tốn khẳng định, “Anh vào đó, vì muốn lòng em ổn an hơn thôi.”
Diệp Vân Sắc bỗng chốc thất sắc.
Đối diện với Ân Thần Bắc bấy nay cậu luôn luôn là trấn định thong dong, kể cả sau khi bị tra tấn, thấy y mà cậu vẫn gắng gỏi bình tĩnh, chưa từng một lần phạm sai lầm. Y tưởng mình hoa mắt, đã nhìn nhầm biểu cảm kia. Trước kia thà để cậu suy sụp, y cũng muốn được nhìn dáng vẻ yếu đuối của cậu một lần, mà giờ đây thấy cậu thất sắc, y lại chợt thấy lòng mình lạnh đi, kế tiếp là nỗi ân hận đè chẹt y tới nỗi đau đớn, không thở nổi. Quả nhiên càng lún chìm càng khó có thể vùng vẫy, y hiện giờ thật không nỡ để cậu chịu đau khổ chút nào, không nỡ để cậu buồn bã chút nào.
Bèn thử cầm tay cậu, “Sao vậy em?”
Cậu hơi rụt người lại, cả ghế cũng hơi trượt đi, bàn tay đặt nơi vịn ghế gắt gao nắm chặt, trên mu bàn tay trắng nõn hằn lên gân xanh, mạch máu đỏ đỏ, gầy thấy rõ cả xương. Ân Thần Bắc chưa bao giờ nói lời xin lỗi, mà lúc này đây cũng phải chùng lòng, “Em đừng giận…”
Cậu cố thở, lát sau bình tĩnh trở lại, ngồi thẳng lưng, giọng nói lạnh lùng, “Ân Thần Bắc, anh coi tôi là gì?”
Y lưỡng lự, định lựa từ ngữ cẩn thận để nói, cậu đã giành lời trước, “Đã vậy, tôi không ngại nói thẳng với anh.”
Đè nén tâm tư rối rắm cả mình, thấy người ngồi đối diện đã thu lại nụ cười, cậu mới chậm rãi lên tiếng.
“Từ nhỏ tôi đã lao vào học tập, đạt hạng nhất kỳ thi vào trường cảnh sát. Phòng chống bạo động, truy bắt tội phạm, chiến thuật, kỹ năng sinh tồn… mục nào tôi cũng đứng đầu, huấn luyện viên và giáo viên khích lệ, cổ vũ tôi rất nhiều, song các học viên khác không hề tỏ ra thân thiện, bấy giờ tôi mới biết bản thân thiếu sót ở đâu…”
Y lặng thinh không nói. Nỗi cô đơn lạnh lẽo của người đứng đầu chỉ có số ít cá nhân mới có thể thấu hiểu, chẳng rõ đây là may mắn, hay là bất hạnh.
“Lần đầu gặp anh, anh đang nói cười ung dung dưới vòng vây của cảnh sát vũ trang, cư xử chừng mực, tiến lùi hợp thời, ai trong liên đội cũng khen kỹ thuật bắn súng của anh quá chuẩn, họ nói tuy anh là trùm buôn ma túy nhưng không mất đi vẻ oai hùng. Thời điểm ấy, tôi đã nghĩ anh là đối thủ phù hợp nhất của tôi, dù cho chúng ta không đứng cùng một chiến tuyến để chiến đấu, tôi vẫn mong anh sẽ mạnh lên, sau đó, tôi sẽ đánh bại anh…” Nói đến đây, cậu thoáng dừng lại, hít một hơi nhẹ nhàng, “Ai kêu giữa đàn ông và đàn ông không có cảm xúc với nhau? Tôn trọng, công nhận, khâm phục và tán thưởng, chính là cảm xúc tôi dành cho anh khi ấy.” Cậu nhìn y đầy bình thản, “Anh hiểu không?”
Nét mặt Ân Thần Bắc vẫn trấn tĩnh không đổi, chỉ có bàn tay là run rẩy không ngừng. Y phải kín đáo siết chặt nắm tay mới chặn được cơn đau quen thuộc trào lên nơi ***g ngực.
Rất đau, nhưng y chỉ có thể nhịn, không thể thổ lộ.
Cậu ngập ngừng, mới lại nói, “Đáng tiếc, tôi chưa kịp có cơ hội để đọ sức với anh lần hai, thì đã… đã xảy ra chuyện. Tôi vẫn không ngờ là anh, tôi nghĩ một người biết mình đang bị bao vây mà dám giơ súng nhảy ra chiến đấu như anh, cớ gì sẽ dùng thủ đoạn đê tiện như vậy? Tôi chọn tin vào hình tượng của anh trong lòng mình… Tôi không hề… báo cáo lại…”
Ân Thần Bắc ép mình phải nghe tiếp.
“Và thì, tôi đi uống rượu… Cả đội khi ấy chỉ có Phùng Nhiễm tốt với tôi, không ghét bỏ tôi, cũng chỉ có ở trước mặt cậu ấy tôi mới dám khóc, thế nhưng cậu ấy, cậu ấy cũng bị tôi hại chết…”
Sự trầm mặc kéo dài suốt hồi lâu…
Y cố đè cơn đau trong họng xuống, mấp máy gọi, “Tiểu Diệp…” Cậu nghe thấy, ngước lên, thương đau đọng trong đôi mắt chỉ thoáng một giây đã tan biến, khi nhìn lại, cậu đã trở về với bình tĩnh, là thói quen che giấu của cậu.
“Tôi chẳng bao giờ tâm sự cùng ai, tôi không biết tỏ bày thế nào. Cảnh sát đến bắt tôi, tôi cũng không biết thanh minh làm sao. Tôi sợ mình giết người, người bị giết là Tiểu Nhiễm… Nhà cậu ấy còn bố mẹ, bố cậu ấy đã gần sáu mươi, cậu ấy còn chưa… cưới vợ… Khi cảnh sát hình sự áp giải tôi ra cửa, họ đứng đó nhìn tôi, ánh mắt họ… cả đời này tôi không thể quên… Rồi tôi vào tù, giám ngục đối xử với tôi tử tế, tôi biết đó là đãi ngộ dành cho tội phạm tử hình. Tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa, đền mạng mình cho Tiểu Nhiễm, tôi chấp thuận. Tôi cũng không trông chờ sẽ có ai cứu mình, thỉnh thoảng ngủ mơ, cũng mơ thấy vài chuyện kỳ lạ, lần đầu tiên cầm súng của đội đi bắn chim… đi đón nữ sinh tan học với bạn… Ân Thần Bắc, chắc chắn anh không tin, tôi còn mơ thấy anh…”
Tim Ân Thần Bắc đập thình thịch, ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì, “Mơ gì về anh?”
Cậu nghiêng đầu, nụ cười thấp thoáng nơi miệng, “Mơ về anh thật đó, anh bị tôi đánh bại. Anh còn không phục, đòi đấu lại, tôi nói được thôi, thích đấu bắn súng hay đấu tay đôi…”
Y thấy cậu ngừng lời, sốt ruột hỏi, “Sau đó?”
“Sau đó?” Cậu lặp lại, “Sau đó tôi tỉnh.” Ân Thần Bắc có phần thất vọng, cậu đã nói nốt, “Tôi tỉnh, trông thấy anh đang đứng trước mặt tôi, nhìn tôi rất đắc ý.”
Tim y rơi xuống vực sâu, càng lúc càng sâu, gần như sâu thăm thẳm không thấy đáy. Y còn nhớ rõ, hai chữ đầu tiên khi Diệp Vân Sắc tỉnh dậy trên máy bay chính là, “Là anh?” Lúc ấy nghe chưa hiểu nó có ý nghĩa gì, giờ nhớ lại, từng con chữ đều chấn động tâm can!
Y nhớ rõ đôi mắt sáng mở to, trong veo của cậu, mùi hương thanh thoát của cậu làm người ta xiêu lòng, bản thân y tại giây phút ấy không thể nào kiềm nén được nỗi tương tư cuồng dại, thậm chí quên cả cạnh bên đang có người, lập tức xé rách áo cậu…
Cậu đang trần thuật một sự thật, một sự thật hệt như không phải xảy ra với mình. Cậu ngày ấy thật sự không biết, chỉ có tuổi đôi mươi vụng dại mới coi mình đã phạm tội lớn khi trót nghĩ đến cơ thể con gái, càng không ngờ người mình hằng chờ đợi lại hóa thành dã thú chỉ trong nháy mắt. Chầm chậm nhắm mắt, kỳ thực giờ kể ra, cậu đã không còn quá đau. Quá nhiều năm tháng trôi qua rồi, khổ đau có trĩu nặng đến đâu cũng đã trầm lắng, cậu chỉ nghĩ nên cho Ân Thần Bắc biết việc này, cậu cho y một cái kết, thế nên càng phải để cái kết rốt ráo đến cùng.
Chỉ là… kể lại chuyện mà vẫn mệt mỏi quá, mệt mỏi đến khó lòng gánh chịu.
Ân Thần Bắc siết tay, đầu lọc điếu thuốc đã cháy sát tay, y cũng không buồn nhìn, cũng không định vứt đi. Toàn bộ ánh nhìn của y đều tập trung trên người Diệp Vân Sắc, nhìn đôi mắt cậu mệt mỏi khép lại khi kể đến đây, nhìn sắc mặt nhợt nhạt dưới rèm mi dài… Nhìn người đã bị y tra tấn…
Y bỗng giật tay, ấn tàn thuốc lên tay mình tại thời điểm cậu không chú ý.
Đúng thời khắc ấy cậu mở bừng mắt, vươn tay, giật mẩu thuốc kia.
“Nếu muốn tự làm đau mình, tối thiểu tôi cũng có nhiều cách gấp đôi anh.” Cậu nói hờ hững, “Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu hủy khuôn mặt này, liệu anh chịu buông tha cho tôi không?”
Ân Thần Bắc kinh hãi.
Cậu quẳng mẩu thuốc xuống đất. Không nhìn nhầm! Từ đáy mắt người đàn ông ngồi đối diện cậu trong tích tắc nọ, đã tuôn tràn bàng hoàng và đau đớn mãnh liệt…
“Anh yên tâm, tôi không chọn cách này đâu. Tôi dặn lòng rằng làm vậy là nhu nhược, không phải Diệp Vân Sắc. Diệp Vân Sắc là phải sống, bất luận gặp cảnh ngộ gì, rồi một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay báo thù cho anh xem!”
. /.
Chú thích:
1. Glock 19: Phiên bản Glock “nén” hiệu quả nhất của Glock 17 đời đầu, chủ yếu được dùng cho quân đội và cơ quan chấp pháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.