Turan ngồi dậy trên chiếc giường thô cứng mà đã phải rất lâu rồi nó mới được trải nghiệm lại. Bản thân là một du hành giả Thần cấp đã coi là tương đối cao, điều kiện nghỉ ngơi có kém một chút đã chẳng còn ảnh hưởng nhiều tới Turan nữa, thế nhưng nó vẫn mong chính mình được nghỉ ngơi một cách thoải mái hơn.
Ánh đèn lờ mờ từ chiếc nến le lói vừa thắp lên không thể nào soi sáng được dù chỉ một phần của căn phòng. Nơi đây thậm chí còn có hơi lạnh tràn vào, hậu quả của cơn mưa rào đêm qua. Cơn mưa không lớn, nhưng sự thay đổi về thời tiết luôn mang lại ảnh hưởng khó mà lường trước được những lúc chuyển mùa. Từ sau Đại Thánh Thế, điều này càng rõ rệt thêm.
Turan đưa tay về trước, từ từ siết hờ lại như đang nắm thứ gì đó vô hình. Nó bắt đầu cảm nhận sức nặng xuất hiện nơi lòng bàn tay, rồi chẳng bao lâu sau đó kéo dài đến cả cánh tay.
Kiếm. Cụ thể hơn là kiếm thuật. Turan đã từng có một thời đắm chìm vào trong đó, đến không dứt ra được, còn khiến cho một số người trong nghề nhìn vào đánh giá là kẻ điên.
Tuy nhiên, Turan không điên. Chưa từng. Nó chỉ cố gắng đi tìm câu trả lời cho điều mình thắc mắc. Kiếm thuật chưa bao giờ là đơn giản cả. Kẻ được coi là có tài năng thiên bẩm mà không ít người thường nói quá rằng nghìn năm có một như nó càng hiểu rõ hơn điều đó.
Đáng tiếc là Turan đã không tìm được câu trả lời. Nó đã đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3798105/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.