Chiều. Darmil đến muộn, trước đó ngay cả truyền âm cũng không có bắt tín hiệu. Turan do đó suýt nữa thì đã để cho Kull chạy đi tìm cậu ta nếu chẳng phải anh chàng kịp hớt hải chạy đến.
– Xin lỗi! Tôi nhầm sang cổng thành phía đông!
Darmil vừa thở hồng hộc vừa nói. Trông cậu ta như vừa chết đi sống lại, xong còn bị bắt chạy hàng trăm cây số mới tới được đây. Hẳn là lúc nhận ra mình nhầm liền phát hoảng, bằng hết tốc lực lao đến nơi này.
– Sao lại có thể nhầm được nhỉ? Kull tự hỏi, lại thốt thành tiếng. Darmil nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nhưng cũng không có lấy đó làm xấu hổ quá lâu, biến thành cười hề hề. Mất hết cả ý tứ.
Màn đối thoại sau đó của hai người đồng đội, Turan không thèm quan tâm tới nữa. Họ còn có tinh thần đùa giỡn là chuyện tốt. Đó vốn là thứ rất khó giữ gìn khi mà các du hành giả đã bắt đầu thấm nhuần lối sống tranh đoạt mà cái chết gần như là chuyện bình thường này. Những kẻ thường thường cười háo hức, kì thực lại là điên.
Có lẽ hai người họ cũng đều điên đi.
– Turan.
Kull ngồi ở ghế sau trong xe vươn người lên trước cất tiếng bảo với Turan. Tổ đội bây giờ đang trên đường rời khỏi thành Nortre.
– Tạm thời không cần để ý.
Turan đáp. Nó hiểu ý của Kull là về những ánh mắt xấu xa đang dõi theo mình. Lời của người đàn ông trước đấy ở quán nước không hề sai. Thành Nortre hiện tại, dễ vào khó ra.
Nhưng là, Turan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3798055/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.