Darmil hoảng hốt nhảy sang bên. Nó thật sự bị dọa bởi ngọn lửa vừa thổi bùng lên cạnh mình, trong giây lát đốt trụi con quái như thể chỉ là một bụi cỏ vô hại ven đường.
Một ngọn lửa sống là những gì Darmil có thể mô tả được về sự vật đang tồn tại trước mắt mình. Nhưng rõ ràng là đối phương không chỉ đơn giản như thế. Dù chỉ là một ngọn lửa thì đấy cũng là ngọn lửa có thể đốt chết bất kì thứ gì chạm vào trong vòng một hơi thở.
Nóng rực và dữ dội. Đó như là cơn giận mà Darmil đã luôn cảm nhận được từ sâu thẳm trong cơ thể mình, nhưng đáng sợ hơn nhiều. Nó không dám đến gần, sợ bị nuốt chửng. Bản năng gọi nó tránh xa.
Có tiếng gào thét cất lên, làm Darmil bừng tỉnh khỏi sự hấp dẫn đến từ ngọn lửa kia.
– Phải. Là Turan.
Darmil lẩm bẩm. Đội trưởng của nó đang cố hết sức mình, chịu đau đớn khôn cùng để đối phó với lũ quái, cốt hoàn thành phó bản này. Nó không thể chỉ đứng nhìn được. Nó phải giúp đội trưởng, bằng tất cả khả năng của bản thân.
Thứ mà giờ Darmil có thể làm chỉ có một: chiến đấu. Nhưng đó phải là chiến đấu hết mình. Và để thực hiện điều đấy, nó không thể không để bản thân rơi vào trạng thái cuồng nộ, vứt bỏ hết thảy mà lao lên, theo đuổi duy nhất sự tàn phá. Những chuyện khác, đều có thể lo lắng sau.
Dù sao thì, Turan đã cho phép. Vậy nó cũng không nên do dự thêm nữa.
Ý nghĩ ấy vừa vụt qua đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3797942/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.