Là hao hụt nguyên khí. Turan chịu hết mọi đau đớn, cũng không có bị đánh bại bởi chính kỹ năng của mình mà là gục bởi hao hụt nguyên khí. Vừa rồi, nó quả thật đã không chút do dự dồn hết tất cả những gì mình có. Nó không dám mạo hiểm tiết kiệm dù chỉ một chút, vì kế đó rất có thể sẽ là một bàn tay gầy guộc đâm xuyên cổ mình.
– Trông thật ngoạn mục. Ngươi không phải là thường ở các buổi tiệc biểu diễn như thế chứ? Turan nằm co ro trên đất, cố hít thở từng hơi thật nhẹ, lại còn sợ rằng nếu thở mạnh quá sẽ làm cổ họng mình bị đau. Nó giờ nghe lời của thần Fyratr, có thấy buồn cười cũng là cười không nổi.
Hai mắt Turan mờ dần.
Thật gần. Tử thần, nó có thể thấy được cánh tay của hắn ta đưa tới đặt bên vai mình, hơi siết, chừng muốn lôi nó đi.
“Nhưng tử thần sao lại chọn mình? Còn vào lúc này?”
Trong đầu Turan hiện lên đầy những câu hỏi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là những lời than vãn chính bản thân sống khổ như thế nào. Nó đúng thật là yếu đuối, nhưng mặc kệ mọi thứ, nếu có thể tiếp tục sống, nó sẽ không từ bỏ.
Nghĩ tới, thần Fyratr sao lại có thể để Turan chết mất vì hao hụt nguyên khí được. Cố gắng giương lên hai mí mắt nặng trịch để nhìn cho rõ, nó lờ mờ thấy hình bóng nhỏ nhắn quen thuộc thay vào cánh tay lạnh buốt của tử thần.
“Ôi… vẫn còn sống.”
Turan thầm thở phào một hơi, cảm nhận được rõ ràng sự thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3797845/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.