Turan trao đổi với Wyndur thêm một lúc mới ngắt tín hiệu. Cuộc gọi tốn nhiều thời gian hơn nó tưởng, nhưng may là mấy người đồng đội của nó còn chờ được, không có làm loạn hết lên.
– Tên Wyndur gì đấy, có thể tin được sao? Người lên tiếng là mèo Jorz. Darmil và Kull đã ra ngoài trước để đợi.
Turan nhăn mày lại. Thay vì trả lời, nó thắc mắc:
– Sao ông lại hỏi?
– Rất bình thường. – Jorz giọng hời hợt đáp – Người dẫn đường chọn nhờ vả kẻ khác thay vì ta, điều đó làm ta khó chịu.
Turan thầm ồ một tiếng. Quả thật, nó nên hỏi xem mèo Jorz có giúp được gì không, hoặc ít nhất là xem ông ta có cách nào tốt để giải quyết vấn đề.
Tuy nhiên, Turan không cho đó là ý hay. Không phải vì nó nghi ngờ khả năng của Jorz, mà là giờ chưa phải lúc. Đối với nó, con mèo này hiện tại không gì hơn một người đồng đội. Nếu chỉ vì một chút khó khăn mà bản thân còn có thể giải quyết liền nhờ vả phần tồn tại như một Chính thần kia, con đường sau này của Turan sẽ rất khó đi.
Hơn hết là, lợi ích chẳng bao giờ khi không mà đến. Tất cả luôn đi cùng với cái giá của nó. Cái giá mà Jorz định đưa ra, Turan không cho là bản thân hiện giờ đủ khả năng để trả. Có kinh nghiệm làm việc với một Chính thần rồi, nó vẫn mong mình ít phải nhờ tới hơn.
Trên thực tế, thứ mà Turan trông chờ ở Jorz, hoặc một Chính thần nào đó, là đứng ra làm đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3797792/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.