Lúc Turan tỉnh dậy thì đã là tám giờ hơn. Nó không có ngạc nhiên gì, mà nhiều hơn là thắc mắc về khoảng thời gian mình bất tỉnh trên cánh đồng hoa Sylphon. Nghĩ lại, cảnh tượng bản thân nằm giữa một rừng hoa có thể nhấm nuốt từng phần một của cơ thể, khiến nó không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Thật là quá đáng sợ. Với kí ức này, Turan có cảm giác rằng từ giờ về sau nó sẽ không thể có được một giấc ngủ ngon nữa.
Có tiếng gõ cửa. Turan ngồi dậy, chỉnh sửa một chút bộ dáng của mình xong thì bước ra.
Người đến là Kull, vừa gặp Turan thì thốt:
– Cậu dậy muộn thế? Tôi và Darmil đợi cậu đã…
Lời cậu ta nói nửa chừng thì dừng lại, sau đó làm vẻ mặt ngạc nhiên chỉ lên đầu Turan mà hỏi:
– Cái gì đây? – Cái gì cơ?
Turan không hiểu, đưa tay lên rờ đầu mình, một hồi vẫn không cảm giác được có gì sai lệch ở đây.
– Nó-nó kìa!
Kull hốt hoảng thốt, chỉ tay lia lịa, hoàn toàn không thể dựa theo mà nhìn được nữa. Turan cũng chẳng buồn nhìn, nhếch mép một cái, bảo:
– Rốt cuộc là cái gì?
– Chim! – Kull đáp ngay – Con chim! Cậu nuôi chim à?
Turan nghe liền nhận ra Kull đang nhắc tới con chim nhỏ màu vàng tên là Len của thần Syrathr. Nhưng nó thật không ngờ rằng con chim chẳng thèm ẩn mình, cứ thế để mặc cho người khác nhìn thấy. Tình hình hiện tại thì nó muốn kiếm cớ giải thích cũng là khó.
– Một con chim mà thôi, hốt hoảng cái gì.
Turan gắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3797728/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.