Turan sau đó có tìm tới chỗ nhà kho, định ngó một chút xem có gì thú vị không nhưng tiếc là cửa nhà kho bị khóa lại. Nó đoán là không phải thứ gì ông Reinar cũng đem cho mình, đành lắc nhẹ đầu bỏ qua.
“Nhưng thế thì ông ta để cho ai?” Turan nghĩ, loay hoay chỗ này chỗ kia một lúc nhưng không có gặp ông Reinar, sau cùng chỉ có thể giữ thắc mắc lại trong lòng mà rời đi.
Quán rượu bà Lylat hôm nay cũng giống hôm qua, là đóng cửa. Thậm chí hôm nay còn không có một vị khách quen nào luôn. Tình hình hiện tại thì rõ ràng là quán rượu sẽ không phục vụ tới khi bà chủ sắp xếp xong mọi chuyện.
Turan đối với vấn đề này không để ý quá nhiều. Những thứ nó nên làm thì đã làm rồi. Còn lại chỉ có thể làm phiền bà Lylat mà thôi.
Vậy nên Turan không có nán lại chỗ quán rượu, mà về phòng mình luôn.
– Anh Turan!
Có tiếng gọi, của một người quen thuộc. Turan đang định vào phòng, cũng đành quay người lại, hơi nhăn mày vẻ chờ đợi.
– Anh thật sự… không mua lại quán rượu này ư? – Oviar hỏi.
– Không mua. – Turan nói, lắc nhẹ đầu – Cô muốn không? – Em không muốn!
Oviar thốt, vẻ hốt hoảng thấy rõ. Turan trông bộ dạng này cũng không định nói thêm gì, hời hợt bảo:
– Thế, còn gì nữa không?
Oviar lộ vẻ lúng túng, loay hoay không biết nói gì, đến khi Turan khẽ thở dài, toan mở cửa về phòng mình thì cô ta mới vội lên tiếng:
– Em thật lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3797693/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.