Turan tập thêm mấy lượt nữa thì nghỉ. Nó không có cố gắng quá, vì căn bản thêm nhiều nữa cũng không được ích lợi là bao. Mặt khác, tiêu hao thể lực cùng nguyên khí khi dùng chiêu kiếm là rất lớn, nếu tiếp tục, Turan có thể sẽ không còn sức làm việc khác mất.
Sau khi thu dọn đống lộn xộn trên sân do chính mình bày ra xong thì Turan tìm tới quán rượu bà Lylat. Nó hơi đói.
Trông thấy Turan, bà Lylat cũng không có chào hỏi gì, rất tự nhiên tiếp tục công việc dang dở của mình.
Quán hôm nay hơi vắng, chỉ có mấy người khách quen ngồi ăn với uống riêng phần từng người. Có lẽ vì vậy mà tâm trạng của bà Lylat lúc này không được tốt.
Turan dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có để tâm nhiều, cứ thế tiến tới bàn quầy, cất giọng như thường lệ:
– Một phần ăn tối.
Bà Lylat đưa mắt nhìn Turan một lát, không nói gì mà quay người bỏ vào trong.
“Không bình thường…” Turan lẩm bẩm. Cảm giác của nó về sự bất thường đang diễn ra trong quán rượu càng lúc càng lớn. Theo đà này, cho dù nó có cố làm ngơ thì cũng sẽ bị cuốn theo.
Thực tế thì quán rượu vắng khách không phải là hiếm, nhưng đến mức khiến bà Lylat thái độ trở thành lạnh nhạt như hiện tại thì không ổn chút nào. Đối với bà ta, kiếm nhiều tiền là một thú vui, nhưng không kiếm được cũng chẳng phải là chuyện xấu.
Nghĩ đến đây, lại nhìn một vòng khắp quán rượu, Turan rất nhanh liền hiểu được vấn đề: chính bà Lylat
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3797691/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.