Lý Tiết Ngọc cứ thế ở lại chỗ Mặc Triết làm giúp việc. Có nhiều cái cô không biết phải nhờ anh chỉ bảo, tuy cô có lúc vụng về nhưng đúng là hoàn toàn vô hại.
Cô đã ở chỗ Mặc Triết được hai tuần, Mặc Triết cũng sớm quen với sự tồn tại của cô ở trong nhà mình. Thật ra anh luôn cô đơn, bây giờ về nhà có người cơm bưng nước rót và chờ mình về Mặc Triết thấy cũng vui vui làm sao. Anh đã gần ba mươi tuổi rồi, đã lâu không yêu đương, kiếm một người phụ nữ bên cạnh cũng không có.
Tính khí anh nóng nảy, phụ nữ chịu bên cạnh anh cũng chỉ vì tiền. Mặc Triết sớm đã chán với việc chơi qua đường như thế này rồi.
Hôm nay anh lại về nhà như thường lệ, ở sau anh chính là Lâm Hàn Phong.
Không biết hôm nay trở trời hay gì, đại ca lại muốn đến nhà anh dùng cơm.
Lý Tiết Ngọc mở cửa ra thì thấy Lâm Hàn Phong, vẻ mặt lạnh lùng đó lại làm cô hoảng sợ.
"Đại ca." Mặc Triết tiến lên, anh kéo Lý Tiết Ngọc ra sau mình.
"Anh ấy đến đây ăn cơm." Anh nói nhỏ với cô.
Lý Tiết Ngọc chớp chớp mắt.
"Cô tính trốn nợ sao?" Lâm Hàn Phong lên tiếng.
Ở chỗ Mặc Triết được ăn ngon ngủ yên, cô quên mất mình vẫn là con nợ trong tay hai người đàn ông này.
"Đại ca."
"Nợ đó cậu trả à? Số tiền đó cũng không phải nhỏ." Lâm Hàn Phong ngồi xuống rồi nói.
Anh lấy trong túi ra gói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847552/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.