Hôm nay dọn dẹp lại nhà kho, Lý Tiết Ngọc may mắn tìm được những cuộn len đã lâu không ai dùng đến.
Nhìn Lý Tiết Ngọc ôm chiếc hộp trên tay, mặt mày thì bị bẩn vì bụi nhưng lại có vẻ rất vui.
"Em tính làm gì sao?"
Lý Tiết Ngọc gật đầu.
Thẩm Miên Miên đoán là cô muốn làm quà sinh nhật tặng cho Lâm Hàn Phong.
Dù sao cũng nên cảm ơn anh ta đã mua đồ ăn ngon cho cô chứ nhỉ?
"Em giữ lấy đi, những thứ này anh ta cũng không dùng đến đâu." Thẩm Miên Miên nói.
Lý Tiết Ngọc mừng rỡ, cô ôm chiếc hộp thật chặt trong tay. May quá, cô có thể làm gì đó cho Lâm Hàn Phong rồi.
...
Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của anh, đúng lúc gần vào đông, Lý Tiết Ngọc làm một chiếc khăn choàng cổ tặng cho anh.
Lý Tiết Ngọc ngồi một góc, cô ngáp lên ngáp xuống mắt sắp không mở lên rồi nhưng vẫn cố làm cho xong. Thời gian trôi nhanh quá, ngày mai là đến sinh nhật của Lâm Hàn Phong rồi.
Cô nghiêng đầu dựa ra phía sau, cố gắng mãi cuối cùng cũng xong chiếc khăn ấy cho anh. Lý Tiết Ngọc gấp gọn bỏ lên bàn, cuối cùng cô cũng được ngủ rồi.
Mấy hôm nay vì nó mà cô thức trắng đêm để làm cho kịp, hôm nay xong rồi có thể ngủ ngon.
Lý Tiết Ngọc chui vào chăn, cô co mình nằm một góc, chưa được bao lâu thì liền ngủ say.
Thẩm Miên Miên chống tay ngồi lên, cô kéo chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847543/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.