Lâm Hàn Phong cứ nghĩ cô sẽ chạy trốn khỏi anh hoặc chạy về nhà họ Lý, nhưng không ngờ lại bị đưa đến bệnh viện thế này.
"Tại sao lại cấp cứu?" Lâm Hàn Phong đi đến hỏi đàn em của mình.
"Bị...bị người ta đánh trọng thương, có người phát hiện cô ấy bò từ một con hẻm ra."
Lâm Hàn Phong buông cậu ta ra, cô gặp cướp sao?
Mặc Triết nghe xong thì đơ luôn, cả hai lúc này đã đến bệnh viện nhưng vẫn chưa thấy cô đâu.
Bác sĩ lúc này bước ra, ông nhìn cả ba.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?" Ông hỏi.
Mặc Triết tính bước lên thì Lâm Hàn Phong đi trước một bước.
"Là tôi."
"Mời người nhà đi theo tôi."
Anh quay đầu lại nhìn Mặc Triết: "Vào xem cô ấy như thế nào đi."
Mặc Triết gật đầu, anh cùng đàn em đi vào trong, mở cửa phòng ra bước vào Mặc Triết đứng cứng đơ ở đấy, tên đàn em bên cạnh cũng tròn xoe cả hai mắt.
"Dã man thật đấy." Cậu ta lên tiếng.
Tuy mọi người đều là chém giết lẫn nhau mỗi ngày mà sống, nhưng bọn họ đều có quy tắc là không động vào trẻ con và phụ nữ, còn kẻ ta tay với Lý Tiết Ngọc thì lại khác, mặt mũi hay tay chân đều đánh cô sắp biến dạng rồi.
Mặc Triết đi đến, anh kéo ghế ngồi xuống, nhìn bàn tay bị người ta dẫm đạp lên không thương tiếc, đây còn là gì tay của một cô gái này.
"A Lâm."
"Vâng."
"Bằng mọi cách tìm thằng khốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847540/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.