Lý Tiết Ngọc mua được rất nhiều đồ, cô cũng muốn làm gì đó cho hai người đàn ông này. Khi về nhà cô sẽ cố gắng làm quà tặng cho cả hai.
Hôm nay bọn họ gạt hết công việc sang một bên để đưa cô đi chơi, mua sắm xong Thường Tôn Bắc đưa cô đi ăn, A Trực đề nghị ăn thịt nướng, Lý Tiết Ngọc cũng gật đầu đồng ý.
Cả ba đến nhà hàng dùng bữa, Thường Tôn Bắc thì ngồi lấy đồ ăn cho cô, A Trực thì nướng thịt, Lý Tiết Ngọc muốn giúp nhưng cả hai chẳng muốn cô động tay vào, cái gì cũng muốn làm cho cô mà thôi.
Lý Tiết Ngọc ngoan ngoãn ngồi đó ăn mà thôi, nhìn thấy tóc cô xõa xuống gây bất tiện, A Trực bên cạnh lấy dây cột tóc ra cột gọn gàng lên cho cô.
Cô giật mình.
"Cậu chuẩn bị từ khi nào vậy?" Thường Tôn Bắc bất ngờ.
"Không phải tóc em ấy dài sao, có lúc sẽ cần đến nên mang theo."
"Người ngoài nhìn vào lại nghĩ cậu có bạn gái đó." Anh lại nói.
"Cũng tốt, em cũng không có ý định yêu đương vào lúc này. Bị hiểu lầm như thế đỡ phiền phức." A Trực đáp.
Thường Tôn Bắc bật cười.
"Tiết Ngọc, ăn có ngon không?"
Cô quay sang nhìn anh.
[Lần đầu tôi ra ngoài dùng bữa thế này.]
[Đồ ăn ngon lắm.]
"Vậy sau này nên đưa em ra ngoài nhiều hơn rồi." Thường Tôn Bắc nói rồi lấy thêm thức ăn bỏ vào chén cô.
Lý Tiết Ngọc gật gật đầu, cô đang cảm thấy hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847498/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.