Chương trước
Chương sau
Xuân Bình gãi móng tay non vào lòng bàn tay Tống Thập Cửu, nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc, cũng không thể hình dung là ngoan ngoãn, chỉ cắn môi nhìn Tống Thập Cửu, không định nói thêm một chữ nào.

Tống Thập Cửu cảm nhận được vẻ không chịu khuất phục với độ mạnh không hề nhỏ trên khuôn mặt thờ ơ cùng ấn đường nhíu lại của Xuân Bình, thông qua đứa trẻ nhỏ gầy gò, như thể nhìn thấy Lý Thập Nhất lang thang đầu đường xó chợ, không thích nói chuyện năm đó.

Tống Thập Cửu tự nhận bản thân vô cùng may mắn, trời ban cho khung xương thần tiên phóng khoáng không chịu ràng buộc, sau này đầu thai chuyển kiếp, cũng được Lý Thập Nhất bảo vệ kĩ càng, nuôi dạy thành dáng vẻ yêu kiều nhút nhát lại tự do, trước giờ chưa từng phải nằm gai nếm mật bao giờ.

Cẩn thận nghĩ lại, trừng phạt lớn nhất mà cô phải chịu, chẳng qua là tình yêu cầu mà không được với Lý Thập Nhất.

Mà hiện tại cô đã có Lý Thập Nhất, liền hoàn hảo tới mức không thể hoàn hảo hơn.

Con người luôn như thế, nếu quá viên mãn, sẽ dễ sinh ra cảm giác sợ hãi, sợ hạnh phúc xảy ra vấn đề, sợ tự nhiên có chuyện xiên ngang. Có người biến nỗi sợ thành sự ngang ngược lo được lo mất, có người biến nỗi sợ thành khoan dung cùng yêu thương dành cho người khác.

Tống Thập Cửu thuộc vế sau. Muốn xây hạnh phúc to hơn một chút, rồi lại to hơn một chút, xây tới khi không gì có thể xô đổ, trở thành cái cớ thuyết phục bản thân hưởng thụ nhân gian tươi đẹp. Tình yêu khiến Chúc Long Chung Sơn mà thần phật khó đối phó sinh ra cảm giác sợ hãi và kính sợ, không khác gì bà Trần suốt ngày thắp hương cầu xin có con trai.

Mà Xuân Bình thì ngược lại, nó muốn biến may mắn đột nhiên ập tới này nhỏ lại một chút, rồi lại nhỏ thêm chút nữa, nhỏ tới mức nó có thể thản nhiên cho rằng bản thân xứng đáng, khi may mắn rời đi cũng không tới mức quá lưu luyến.

Tống Thập Cửu thở dài một tiếng nhỏ tới nỗi không nghe thấy, kéo tay Xuân Bình tiếp tục đi dạo.

Xuân Bình duy trì ham muốn nhỏ bé của bản thân, ngửi mùi hương thịt bên sạp bánh bao, ngửi mùi hương rượu từ quán rượu bên phố, cuối cùng ngửi mùi phấn son trước cửa hàng son phấn. Vui vẻ trong lòng nó chưa từng biểu hiện ra ngoài, đôi mắt mờ mịt lại hiếu kì, lòng bàn tay kéo lấy Tống Thập Cửu rịn ra một lớp mồ hôi.

Nứt nẻ lại ngứa ngáy, nhưng không khó chịu, vì trong tim cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Mua áo khoác mới có hình chim đỗ quyên hồng nền đỏ, ngồi trên xe điện người người chen chúc, lại gọi thêm mấy phần bánh ngọt gói về tối ăn, khi trả tiền, ấn đường của Xuân Bình lại nhíu lại, nhìn tiền xu ngây người một lúc lâu.

Cả đoàn người về nhà náo nhiệt nấu nướng, nhưng Xuân Bình lại mơ hồ bị sốt, bệnh tới quá đột ngột, sắc mặt đỏ ửng con ngươi lờ đờ, bắp chân tới bụng không ngừng co rút. Tống Thập Cửu hốt hoảng biến sắc, vội sắp xếp cho Xuân Bình lên giường, lấy chăn bông dày đắp lên người, sau đó bảo Ngũ Tiền đi mời thầy thuốc.

Thầy thuốc tới bắt mạch, lại lật mí mắt Xuân Bình, nhưng không tìm ra nguyên nhân bị bệnh, đắn đo một lúc kê hai đơn thuốc trị viêm phổi.

Hương thơm đồ ăn trong bếp được thay thế bằng thuốc sắc, sôi sùng sục trên bếp lò, mọi người luôn tay luôn chân giày vò nửa đêm, chắt được mấy bát thuốc, sau đó lấy khăn cẩn thận lau lòng bàn tay lòng bàn chân khô khốc của Xuân Bình, mãi tới nửa đêm, nhiệt độ cơ thể của Xuân Bình mới giảm đi đôi chút, nặng nề chìm vào giấc ngủ, tóc tai ướt nhẹp dính lại trên cổ.

Tống Thập Cửu ngồi dựa bên giường trông chừng Xuân Bình, lau mồ hôi thay nó, sau tai có tiếng giở sách nhỏ bé, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lý Thập Nhất ngồi bên bàn nghiêng bóng soi đèn.

Lý Thập Nhất có chút buồn ngủ, ngón tay chống lấy trán, mi mắt mệt mỏi mở ra, cánh mũi tinh tế động đậy.

Đột nhiên Tống Thập Cửu sản sinh tình cảm dịu dàng vô hạn trong động tác nhỏ của Lý Thập Nhất, tình cảm này là đèn dầu của hoàng hôn, là trang sách bị lật tới xoăn lề, là bản thân ôm lấy cô gái nhỏ bé nóng rực, cũng là sự mệt mỏi vô cùng của Lý Thập Nhất nhưng vẫn chờ đợi bên cạnh cô.

Tất cả mọi thứ không chân thực đều trở nên vô cùng chân thực, tất cả mọi thứ bồng bềnh trên trời đều bắt đầu cắm rễ, Cửu đại nhân trời là cha đất là mẹ bắt đầu muốn có một đứa con, vào một đêm tối không đặc biệt trong một thời điểm không đặc biệt.

Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua một giây, dừng lại không lâu bằng âm thanh cháy đôm đốm từ đèn dầu, ngắn tới mức khiến nó không cách nào trở thành một đề nghị.

Tình mẹ không hẹn mà gặp trong lồng ngực có chút phình to, Tống Thập Cửu khẽ vỗ lên chiếc chăn mềm mại, đột nhiên hỏi Lý Thập Nhất: "Chị nhìn em với nó, có giống em với chị ngày trước không?"

Lý Thập Nhất nghiêng mặt, ngạc nhiên nhướng mày, con ngươi thoáng đỏ lướt trên bàn tay dạt dào cảm xúc của Tống Thập Cửu, không nói chỉ cười.

"Sao thế?" Tống Thập Cửu nghiêng đầu hỏi Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất lắc đầu. Đã khi nào cô và Tống Thập Cửu có vẻ tươi đẹp mẹ hiền con ngoan như thế?

Nếu phải làm rõ quan hệ của cô và Tống Thập Cửu, tự nhiên có thể phát hiện, trước giờ cô chưa từng coi Tống Thập Cửu là trẻ con. Ngoại trừ chăm sóc về ăn mặc đi ở, trước giờ suy nghĩ của cô và Tống Thập Cửu luôn bình đẳng. Từ "Có cần vỗ tay không", "Nếu có năng lực thì học chữ đi" ban đầu tới việc Tống Thập Cửu cầm bánh bao thong thả di chuyển ánh mắt về phía cô – "Đồ Lão Yêu lừa chị".



Tống Thập Cửu trong lòng cô, là quái vật nhỏ không rõ lai lịch, là con thú nhỏ chưa thức tỉnh, nhưng chưa bao giờ là một đứa trẻ.

Chính vì thế sau này có mới thể không chút khúc mắc đặt Tống Thập Cửu trong lòng, trở thành người bạn đời cân bằng lực lượng duy nhất của cô. Mà trên đời này "không gì có thể thể ví von, đương nhiên cũng không gì có có thể giống với thứ "duy nhất" này.

Tống Thập Cửu hiểu ý của Lý Thập Nhất, cong môi mỉm cười. Thấy Xuân Bình đã ngủ sâu, liền đè nhỏ giọng nói: "Hôm nay em gội đầu cho nó, trên đầu nhiều chấy lắm."

Chưa đợi Lý Thập Nhất lên tiếng, Tống Thập Cửu lại nói: "Chỉ là... không có con nào sống, tất cả đều đã chết."

Ấn đường Lý Thập Nhất nhíu lại, Tống Thập Cửu nhỏ tiếng ngẫm nghĩ: "Em nghe nói, nếu người chết rồi, chấy sẽ nhảy đi, nhưng chưa từng thấy kí chủ nào còn sống sờ sờ, mà chấy đều bị tiêu diệt sạch sẽ."

Lý Thập Nhất rũ mí mắt, biểu thị đã biết, thấy Tống Thập Cửu đứng dậy chỉnh chăn, sau đó hai người mới cùng nhau về phòng.

Cơn sốt của Xuân Bình đến cũng nhanh đi cũng nhanh, sáng sớm ngày hôm sau tinh thần đã tốt hơn nhiều. Tuy sắc mặt vẫn tương đối nhợt nhạt, nhưng cũng đã hiện lên chút vui vẻ trong chiếc áo khoác đỏ nổi bật. Xuân Bình ăn hết bát mì trộn Ngũ Tiền nấu, cũng không dùng ống tay áo lau miệng nữa, mà nắm lấy chiếc khăn tay Tống Thập Cửu đặt trước vạt áo của nó, học theo dáng vẻ của Tống Thập Cửu chấm chấm xung quanh môi.

Ăn uống xong, Xuân Bình vô cùng nhàm chán, lại ngồi ra sô pha cạy tay, trong ngõ truyền tới tiếng cười đùa đuổi bắt của mấy đứa trẻ, nó chậm chạp đi tới, nằm bò trên cửa sổ quan sát. Mấy đứa trẻ có dáng vẻ học sinh kia, mấy quyển sách lấp ló trong túi vải đeo trên lưng, ánh mắt Xuân Bình nhảy nhót lên xuống theo quyển sách kia.

Một đầu sân truyền tới tiếng tách tách, vang vọng ngôi nhà yên tĩnh, Xuân Bình thấy có người gọi mình, liền chạy bước nhỏ ra mở cửa, nó híp mắt nhìn, A Âm mặc áo khoác cổ lông đứng trong sân, gỡ găng tay da dê xuống, mái tóc xoăn hình mây nở nụ cười xinh đẹp, vẫy tay với nó: "Xuân Bình! Lại đây!"

A Âm thấy Xuân Bình chần chừ, liền nhanh chân tiến lên phía trước kéo lấy cổ tay nó, dắt ra giữa sân, nhét vào tay nó một cây hương đã được đốt cháy, chỉ xuống dây pháo dưới đất: "Cũng sắp tới Tết rồi, em cũng đốt đôi quả đi, xua đuổi đen đủi!"

Xuân Bình liếc A Âm một cái, giống như con mèo, lại nhìn hương trên tay mình, khẽ nhíu mày lắc đầu, đưa lại hương cho A Âm, sau đó quay đầu về phòng.

A Âm cầm lấy cây hương, mùi khói quẩn quanh luồn vào mũi, cô hắt xì một cái, nhỏ tiếng nói: "Không biết con nhóc ở đâu ra, còn im lìm hơn cả Lý Thập Nhất lúc nhỏ, thế mà Thập Cửu lại thích, chị đây chẳng nhìn ra chút đáng yêu nào."

A La ngồi ở xa, cũng không biết có nghe thấy hay không.

A Âm lại ngồi xổm xuống, đốt một quả pháo, đứng dậy tự nói một mình: "Đốt pháo vui nhường nào, đám nhóc hàng xóm đều thích, chị đây cất công đi mua, thế mà con bé lại chê."

A Âm bị dây pháo khơi gợi hứng thú, cong khóe môi ngắm nhìn.

"Đốp" một tiếng vang lên, giấy đỏ tung bay, tiếng nổ khiến gà qué ở cổng nhà bay tán loạn, A Âm cũng giật thót một cái, lùi sau một bước, nhưng không nghe thấy tiếng pháo nổ tiếp.

Màng nhĩ của cô được một đôi tay bịt lấy, vô cùng dịu dàng, khiến cơ thể với bộ xương như làm bằng nước của cô rúc vào vòng tay người kia.

A Âm cắn môi nhìn A La, ý cười dạy dỗ nửa lui nửa không, cây hương trong tay bị ném ra xa.

Thì ra con người chẳng lớn nổi, ví dụ như A Âm luôn bị những âm thanh không theo quy luật kích hoạt cảm giác hạnh phúc, ví dụ như lúc nhỏ đốt pháo, ví dụ như lúc này dù bị bịt hai tai nhưng có thể nghe thấy nhịp tim của người sau lưng.

Vào đêm.

Những quả pháo bay rợp trời biến thành ngôi sao lấp lánh. Xuân Bình tắm rửa xong, lau tóc xuống nhà, nhưng phát hiện phòng khách tối đen như mực, bốn bề không có một ai, nó có chút hoảng hốt, đỡ lấy tay vịn đi từng bước xuống dưới.

"Két..." Một âm thanh vang lên, cửa gỗ cũ kĩ bị đè tới còng lưng, nghiến răng nghiến lợi kiến nghị.

Xuân Bình đơ người trong động tác này, con ngươi lóe lên ánh sáng mở rất to. Nó bắt đầu run rẩy, ban đầu khi bị giấu trong vại nước, nỗi sợ rợp trời cùng bóng tối đồng loạt ập tới, lồng ngực nó chùng xuống cẩn thận hít vào thở ra, lúc đó cũng yên tĩnh như hiện tại, vại nước nhỏ bé cách li tất cả, người vợ của ông đóng giày già nua nhìn thấy tóc tai không giấu kĩ của nó, lập tức ném lửa đốt, sau đó ra sức chạy về hướng ngược lại, vừa chạy vừa chửi, nói – Một đám chó má chúng mày, đuổi kịp bà đây thì coi như chúng mày có bản lĩnh!

Sau đó, nó không còn nghe thấy gì nữa, một tiếng "ù" vang lên bên tai, chỉ có thể nghe thấy âm thanh xương cốt của bản thân chấn động vì sợ hãi.

Nó không thích pháo hoa, cũng không thích pháo bông, không thích tất cả những thứ gây nổ có mùi lưu huỳnh. Tất cả khiến nó buồn nôn.

Xuân Bình nắm chặt lấy tay vịn, đang định quay người, nhưng trước mặt lại xuất hiện ánh sáng le lói. Nó quay đầu, từng bức tranh sáng bay lên từ cửa sổ, du ngoạn trong phòng khách trống trải. Tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng, thần phi tiên tử rượt trăng thắp đèn, núi non mù mịt, mãnh hổ hùng dũng, tất cả biến thành chiếc bóng được ánh sáng ấm áp cắt gọt xoay trong trong ngôi nhà lạnh lẽo.



Nó đi xuống dưới hai bước quan sát, giữa phòng khách có một chiếc đèn kéo quân, ngọn nến cắm trên giá khiến hình ảnh trên mặt đèn giống như sống lại, nhuộm lên đủ loại sắc màu trong hai mắt của nó.

Đây là một bức tranh đẹp lại viển vông, giống như câu chuyện đồng thoại trong lời mẹ kể, có thể an ủi đứa trẻ sợ đêm tối, chìm vào giấc ngủ ngọt lành một cách kì lạ.

Trong ánh sáng thoáng qua, nó nhìn thấy một chiếc bóng cao ráo đứng thẳng bên đèn kéo quân, chiếc bóng của người này tinh xảo hơn mọi bức tranh, mi mắt lạnh lẽo rũ xuống, trong tay cầm que diêm vừa đốt nến trên giá ban nãy.

Que diêm xoay chuyển trong tay chiếc bóng, lại xoay chuyển thêm lần nữa, còn có sức hấp dẫn hơn cả đèn kéo quân kia. Lúc này Lý Thập Nhất mới quay lại, cười cười trong ánh đèn, nói: "Nếu muốn chơi thì lại đây."

Nếu không ăn thì thôi, nếu muốn chơi thì lại đây – Lý Thập Nhất nói chuyện luôn có hai vế, ngay cả trình tự câu chữ cũng không thay đổi. Nhưng Xuân Bình luôn cảm thấy, quý cô không nhiều lời này luôn có thể đánh trúng khát vọng tận sâu trong đáy lòng nó, như thể có một bàn tay khẽ khàng đẩy lưng nó một cái.

Thế là nó đi tới, ngồi xổm bên đèn kéo quân, cúi đầu nhìn ngọn nến kia, rồi lại ngửa đầu nhìn chiếc bóng bị khúc xạ.

Lần đầu tiên Xuân Bình chủ động nói chuyện, nó hỏi: "Vợ của lão đóng giày sẽ biến thành ánh sáng, hay là thành ngôi sao thế?"

Người bình thường tìm kiếm lời an ủi của người khác, câu trả lời nhận được thường là khẳng định, nhưng Lý Thập Nhất nhỏ tiếng nói: "Không biết."

Thậm chí cô không biết lão đóng giày kia là ai.

Xuân Bình ngẩng mặt nhìn Lý Thập Nhất một cái, lông mi lưa thưa chớp chớp, khi chớp tới lần thứ năm, nó kéo đôi môi đang mím lại sang hai bên, lộ ra một nụ cười không thành thạo. Lý Thập Nhất cúi đầu nhìn nó, hơi thở lay động, đáp lại một nụ cười mang tính an ủi.

Xuân Bình không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn bấc đèn biến hóa, Lý Thập Nhất để lại đèn cho nó, lặng lẽ đi về phòng.

Bước lên cầu thang được mấy bước, đi tới ngã rẽ nơi ánh trăng suy yếu, đột nhiên ngửi được hương thơm thoang thoảng, đầu ngón tay lành lạnh kéo lấy cổ tay của Lý Thập Nhất, dẫn Lý Thập Nhất vào bóng tối nơi ngã rẽ.

Người tới không lên tiếng, đè Lý Thập Nhất lên tường, dính cơ thể lồi lõm tinh tế lên, ngực chặn lấy Lý Thập Nhất, giữ lấy cổ tay Lý Thập Nhất, sau đó trực tiếp cắn lên nốt ruồi đỏ trên cổ của Lý Thập Nhất.

Cơ thể, hơi thở, thậm chí mùi son môi trên miệng đều vô cùng quen thuộc, Lý Thập Nhất chẳng hề sửng sốt, cơ thể phán đoán tình hình nhanh hơn cả suy nghĩ, giơ tay còn lại đè lấy gáy Tống Thập Cửu.

Hơi thở của Tống Thập Cửu xông xáo dọc ngang, lực cắn Lý Thập Nhất cũng không nhẹ, có vị giấm chua lan tràn trong răng môi, giống như một con thú nhỏ tức giận.

Con thú nhỏ nhíu mày giống như triệu hồi cặp sừng, hàm trên hàm dưới cọ lên da Lý Thập Nhất, thể hiện hết bản tính hoang dã, cuối cùng đưa đầu lưỡi vòng một cái mang tính an ủi, rồi mới buông thả cho chiếc cổ đỏ ửng của Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất còn chưa nâng mí mắt, lại bị Tống Thập Cửu đè trán lên ấn đường, Tống Thập Cửu không muốn để Lý Thập Nhất nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ rũ mí mắt xuống, mím khóe môi lại.

"Sao thế?" Ngôn ngữ của Lý Thập Nhất còn khẽ hơn cả hơi thở quấn lấy nhau.

Tống Thập Cửu cắn má trong, sau đó khẽ cọ lên trán Lý Thập Nhất, một lúc sau mới thả lỏng cổ tay đang nắm, khẽ nói: "Đèn này, chị chưa từng làm cho em."

Sự tủi thân của Tống Thập Cửu tới một cách ấu trĩ, tương phản với giáo dưỡng danh giá của cô, cô vốn chần chừ rất lâu, cuối cùng mới nhớ ra bản thân là thần thú, thần thú thì cần gì giáo dưỡng? Cô chỉ cần Lý Thập Nhất.

Lông mi cong lên của Tống Thập Cửu rung rung, cộng thêm đôi môi căng mọng muốn hái, khiến người có sắt đá tới đâu cũng mềm lòng, huống hồ Lý Thập Nhất sớm đã gửi thư đầu hàng cho Tống Thập Cửu.

Thế là Lý Thập Nhất dịu dàng nói: "Ai nói đèn kéo quân chỉ cho nó ngắm chứ?"

Tay vòng lấy eo Tống Thập Cửu, Lý Thập Nhất lùi cổ lại, nới ra một khoảng khách không quá xa, dùng ánh mắt sưởi ấm Tống Thập Cửu, sau đó đôi môi in lên đôi môi căng mọng trước mặt.

"Nhưng cái này, chỉ cho em."

Chương 93Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.