Chương trước
Chương sau
Tống Thập Cửu mím môi nhìn hắn chằm chằm rồi ngửa người về phía sau, đặt môi đến cạnh tai A Âm đang tập trung nghe ngóng, nhỏ tiếng nói: "Đồ Lão Yêu nói chị mập rồi kìa."
A Âm đang nghe cao hứng, không rảnh nói chuyện với hắn, chỉ giật giật khóe môi, chửi thầm một câu: "Bà cha hắn!"
Tống Thập Cửu hài lòng thu người lại, hạ mắt ngồi trở về, gọi cả họ tên của Đồ Lão Yêu: "Đồ Lão Yêu, em là bà cha anh."
Linh hoạt sử dụng, học liền xài liền, thậm chí ngay cả âm nhấn nhá đều giống y A Âm, Đồ Lão Yêu chưa từng thấy qua cô bé nào ngay cả chửi thề cũng có thể hồn nhiên đến vậy, hắn vừa buồn bực vừa buồn cười, gác chân lên tiếp tục cắn thêm vài hạt dưa rồi thong dong chỉ lên phía trên đầu: "Mẹ nhóc đến rồi kìa."
Nhóc ranh, ta không dám hó hé với chị Thập Nhất thôi, ta lại không không trị được nhóc à.
Tống Thập Cửu tức nghẹn, Đồ Lão Yêu nhổ vỏ hạt dưa ra cười trêu cô bé: "Hây, mới sống được có mười mấy ngày mà đòi học người ta yêu với chả đương."
Thật là buồn cười mà.
Lý Thập Nhất ngồi xuống trước bàn, cô vừa thay một bộ áo sáng màu hơn, nhìn thấy cổ chân chân phải của Đồ Lão Yêu đang gác trên đùi chân trái lắc qua lắc lại, Tống Thập Cửu thì cắn môi ấm ức đầy mặt, nhìn thấy cô đến, lại còn không muốn nhìn cô, bầu không khí trở nên lạ lùng.
"Chừng nào về Bắc Bình?" Lý Thập Nhất hỏi Đồ Lão Yêu.
Đồ Lão Yêu suy nghĩ, là sau khi vào đường Giao Đông, theo lời đã định, đây là lúc binh chia hai lối rồi. Chỉ là Lý Thập Nhất đó giờ là người không câu nệ tiểu tiết, dù ai lúc nào đi theo cô, lúc nào đi, đều cũng chỉ là hỏi một câu, bây giờ hỏi rồi thì có vẻ như có gì đó tiếp theo sau.
Đồ Lão Yêu được một lần tự thấy mình thông minh, hắn đáp: "Cô có kế hoạch gì sao?"
Lý Thập Nhất nói: "Ngôi mộ lúc nãy mà A Đường nói, tôi muốn đi xem thử."
"Đang tuyết phủ ngập trời mà!" Đồ Lão Yêu cao giọng, thấy Lý Thập Nhất thái độ kiên quyết, bèn hạ giọng xuống nói thêm một câu: "Phải đi thật à?"
Lý Thập Nhất gật đầu, Đồ Lão Yêu đắn đo một hồi rồi nói: "Dù sao cũng đã đến rồi, cùng lắm tôi cùng cô xuống mộ đó rồi hẵng về."
Lý Thập Nhất ngập ngừng: "Tôi vốn dĩ không muốn giữ anh lại."
Cô nhìn Tống Thập Cửu một cái, ngôi mộ đó nghe có vẻ có hơi nguy hiểm, lúc nãy cô có lật sách tìm nhưng cũng không có manh mối gì, vốn dĩ cô muốn cho Đồ Lão Yêu mang Tống Thập Cửu về Bắc Bình trước, nhưng chạm phải đôi mắt long lanh nước của Tống Thập Cửu, lời nói nghẹn ngay bên miệng rồi lại thu về.
Cánh tay như củ sen đó lại ôm lấy cổ của cô, bên tai vang lên một tiếng nhỏ như mèo kêu: "Không muốn."
Đồ Lão Yêu nhìn ra rồi, cười thầm một tiếng đầy ẩn ý: "Con gái lớn rồi, không nghe lời nữa."
Nói xong hắn nhún vai hai cái rồi đi tìm A Âm ở gần đó đi kể chuyện cười.
Tống Thập Cửu mím môi đưa mắt nhìn Đồ Lão Yêu rời đi còn nhìn giận một cái bóng lưng vui vẻ của hắn, rồi mới thu ánh mắt về, lén lút nhìn vào đôi mắt đang nghĩ ngợi của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất uống một ngụm trà rồi nhìn cô bé, cũng không có ý muốn nói gì, nhưng dường như là hạ quyết tâm đợi cô bé mở miệng trước.
Tống Thập Cửu cũng học cô uống một ngụm trà rồi lại nhìn cô, đột nhiên cảm thấy ngồi như vậy cũng tốt vô cùng.
Lý Thập Nhất nắm tay lại chống lấy môi, ho một tiếng nho nhỏ, Tống Thập Cửu đưa tách trà rời khỏi miệng mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó quan trọng, cô bé hỏi Lý Thập Nhất: "Em hỏi chị, chúng ta, có phải là hai mẹ con không?"
Lý Thập Nhất giật mình ngạc nhiên, nhìn chăm chăm cô bé hai ba giây rồi mới lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Tống Thập Cửu vui mừng, gánh nặng trong lòng được trút bỏ, cô bé cười híp mắt gối đầu lên cánh tay, đôi mắt mọng nước như quả đào tươi ngắm nhìn cô.
Nhưng Lý Thập Nhất lại chau mày, ngập ngừng hiếm thấy. Đắn đo suy nghĩ một hồi lâu cách dùng từ mới mở miệng nói: "Nếu mi muốn xin tiền của ta, cũng không cần phải tìm lý do như vậy."
Cô nghĩ, hình như đã hiểu được tại sao Tống Thập Cửu hôm nay là mặt đầy tâm sự như vậy, chắc là cô bé không cha không mẹ, không biết từ đâu đến cũng không biết phải đi về đâu, lại sợ cô ấy không cần cô bé nữa, bản thân lại không có bản lĩnh làm việc gì, không kiếm được cơm.
Cho nên mới muốn nhận mẹ.
Cô nhớ tới bộ dạng Tống Thập Cửu khóc tu tu nói mình "cha không thương mẹ không yêu", đầu lại nhức bưng bưng.
Tống Thập Cửu ngớ người: "Tiền?"
Lý Thập Nhất nói: "Nếu mi muốn mua cái gì, thì cứ mua là được."
Cô suy nghĩ rồi nói thêm một câu: "Ta đã ôm mi từ trong mộ ra, đương nhiên là không thể không lo cho mi được."
Tống Thập Cửu nhìn thần sắc nghiêm túc của cô ấy, miệng nhắc lại hai lần câu nói "Ta đương nhiên là không thể không lo cho mi", nhất thời không biết là nên khóc hay nên cười. Cô bé nhìn đôi môi khép nhưng không quá chặt của Lý Thập Nhất, đôi môi màu sắc lại tươi mọng đường nét hoàn hảo, lời gì nói ra đều khiến người khác cảm thấy êm tai.
Cô bé thở dài một tiếng, vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Ngủ thêm một đêm ở tiệm của A Đường, sáng sớm ngày thứ hai mới bắt đầu dọn dẹp hành lý chuẩn bị xuất phát. Tống Thập Cửu ngủ không được ngon lắm nên dậy rất sớm, cô bé không thắt bím mà chỉ dùng cài tóc cài mái tóc lên, để tóc nhẹ nhàng xoã ở hai bên, cộng thêm khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nhìn rất là có khí chất điềm tĩnh của học sinh.
Cô bé vịn lan can đi xuống dưới, chưa gì thì đã nghe tiếng của A Âm và Lý Thập Nhất đang đè giọng cãi nhau.
Đồ Lão Yêu ngồi ở một bên vẫn theo lệ cũ rụt người lại, túi lớn túi nhỏ chất trên bàn, A Đường sáng sớm đã mở cửa, sắp xếp bàn ghế lau nhà xong, đang ôm một tách trà ngẩn ngơ ở trước cửa tiệm.
Lý Thập Nhất đút tay vào túi quần, dựa người vào bức tường ngay dưới cầu thang không nói tiếng nào, chỉ nghe thấy A Âm cười lạnh nói: "Vàng, bạc, rốt cuộc thì cũng quan trọng hơn mọi thứ trong mắt chị Thập Nhất của chúng ta, chỉ vừa mới nghe nói có một hai câu thôi, mà đã đòi chui xuống cái mộ đó."
Cô ấy hôm qua chỉ lo tám chuyện, hôm nay mới sáng sớm đã nghe Đồ Lão Yêu nói về việc Lý Thập Nhất muốn xuống mộ.
Đồ Lão Yêu giảng hoà: "Ây!"
A Âm quay người trừng mắt nhìn hắn một cái, hàng lông mày nhướng thật cao, hai tay khoanh lại ưỡn ngực, ngắt lời của hắn: "Sao nào? Bộ tôi nói sai sao? Đã nói là đi thăm sư phụ, tới nửa đường vẫn không quên sờ quan tài, thật là đồ đệ tốt của sư phụ mà, luôn không quên việc làm kiếm cơm ha. Mà kể cũng thật là lạ kì, năm xưa hồi sư phụ cô còn sống, cũng không thấy cô ân cần nhiệt tình như vậy."
Lưỡi của Lý Thập Nhất chạm khớp hàm đang đóng chặt, chậm rãi đánh một vòng nhưng vẫn không nói gì, cô ngước đầu nhìn thấy Tống Thập Cửu đang đi xuống lầu, gọi cô bé một tiếng: "Thập Cửu."
A Âm nhìn Tống Thập Cửu một cái, nén sự bực bội vào trong, chỉ quay người lại "xì" một tiếng: "Đi đi, chui vô lỗ đồng tiền đi! (Chỉ nghĩ tới tiền)" Rồi ngồi xuống bắt chéo chân.
Tống Thập Cửu thấy cô ấy tức giận, liền qua đó nắm lấy tay cô. Nghe Lý Thập Nhất nói: "Nếu cô không muốn, không đi cũng được."
"Nói xàm!" A Âm mắng một tiếng, nắm lấy bàn tay của Tống Thập Cửu rồi lạnh mặt không nói thêm gì nữa.
Chiêu lấy lùi làm tiến này của Lý Thập Nhất không lần nào thất bại, luôn trị được cô ấy.
Đáng. Cô ấy thầm mắng mình một tiếng.
Lý Thập Nhất bước qua hỏi cô: "Vậy cô đi hay là không đi?"
A Âm chỉ về phía Tống Thập Cửu và Đồ Lão Yêu, cười lạnh: "Lão nương ta không đi, ai nhặt xác cho cô? Đám già, yếu, bệnh, tật này à?"
Hai người trước mặt, cô lại từng chữ từng nhịp nói ra bốn loại, Đồ Lão Yêu thông qua ánh mắt của cô hiểu ra, "yếu" là chỉ Tống Thập Cửu, còn lại đều là hắn.
Lý Thập Nhất cười thầm, cúi đầu bắt tay vào dọn hành lý.
Dọn dẹp chỉnh tề xong, A Đường vẫn còn đang ngồi ngay trước cửa, bất động như đang ngồi thiền, hôm nay cô không có chải tóc, mái tóc đen vén sang một bên, đuôi tóc có dính một chút xíu nước, bị gió lạnh thổi đông thành vụn băng, nhưng cô vẫn không hề phát hiện ra, vẫn đưa tay hờ hững vuốt vài cái.
"Chúng tôi phải đi rồi." Lý Thập Nhất bước đến phía sau cô.
A Đường dịu dàng nói: "Tuyết rơi đường trơn, đi từ từ thôi nhé."
Nhưng Lý Thập Nhất lại ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói: "Câu chuyện hôm qua, cô vẫn chưa kể xong."
Đôi mắt vượt núi băng sông của A Đường ánh lên vẻ ngạc nhiên, cô quay qua nhìn cô ấy rồi cười hỏi: "Cái gì?"
Lý Thập Nhất nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở cánh cửa trước có chút lọt gió rồi hỏi cô rằng: "Cô một tháng kiếm được mấy đồng Đại Dương?"
A Đường nghĩ một hồi: "Nơi này vắng vẻ, nhiều thì chắc năm mươi, ít thì chắc hai mươi thôi."
"Hôm qua cô nói, mua Giao Nhân đó, mất hết mấy trăm đồng." Lý Thập Nhất nhếch nhẹ khoé môi: "Lý do gì có thể khiến cô tốn nhiều tiền như thế mà chỉ để đốt vài ngọn đèn thôi?"
A Đường nhìn cô ấy chăm chú, đợi đến lúc gió lạnh lại thổi qua rồi mới quay đầu trở về, mỉm cười nói: "Thuỷ triều sắp dâng rồi."
Mấy người A Âm nhìn thấy Lý Thập Nhất cùng A Đường đang ngồi ở trước cửa, trong lòng cảm thấy khó hiểu, cũng xách hành lý qua đây nghe ngóng. A Đường chào họ xong, tựa đầu vào cạnh cửa rồi nói: "Cô là người đầu tiên hỏi tôi đó."
Cô ấy nói: "Tôi đang đợi một người."
"Tôi sinh ra đã không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên trong ổ hải tặc, trên biển cũng như trên đất liền, ăn cơm nhờ trời, bữa đói bữa no, da thì vàng người thì ốm như là củ cải nhỏ vậy." Cũng không nhớ là ai đã đặt cái tên Đường Ngọc cho cô, hình như là một thầy giáo dạy học. Đường là trong Hải Đường, Ngọc là trong Thuý Ngọc.
"Vài năm trước trên biển bị bắt gắt gao, chúng tôi trốn Đông trốn Tây, bị pháo bắn mà không cẩn thận thì sẽ rơi xuống biển, tôi cũng là mạng lớn, bị dạt vào bờ của Chu Thành này, một thiếu niên mặt trắng đã cứu tôi."
Thiếu niên đó rất là đẹp, lại trắng nõn, tựa như là rất ít khi ra nắng vậy, nhưng nhìn lại ốm yếu, mắt có chút bệnh gì đó.
"Anh ấy chăm sóc tôi sáu bảy ngày rồi phải trở về nhà, tôi hỏi anh ấy có trở về đây không? Anh ấy nói mắt của anh ấy không được tốt, lại không nhớ được đường, sợ là tìm không thấy chỗ này mà về nữa."
"Tôi nói là tôi sẽ mua một căn nhà nhỏ ở nơi gần biển, thắp những ngọn đèn sáng nhất, anh ấy nhất định có thể tìm được. Anh ấy cười nói rằng vậy thì tốt rồi, nhìn là sẽ thấy ngay."
"Tôi ở bên bờ làm công hai năm, dành dụm được ít tiền, căn nhà thì mở làm khách sạn. Gần biển gió lớn nên đèn về đêm hay bị thổi tắt, tôi sợ là anh ấy sẽ tìm không thấy tôi, bèn dùng một số tiền lớn để mua Giao Nhân đó về, nấu mỡ làm đèn."
Lời nói của A Đường cứ ngắt quãng liên hồi, những ngọn đèn người cá cũng cùng lời nói của cô lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn chưa từng tắt qua.
Cuối cùng A Đường cười rồi nhìn ra bên ngoài nhà: "Cũng không biết là khi nào anh ấy mới về nhỉ?"
Khao khát trong mắt cô ấy quá rõ ràng, khiến cô nhìn giống như là thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi vậy.
Lý Thập Nhất nghe xong, nhìn ra phía xa xăm kia lặng lẽ ngồi hóng một chút gió, cô cười nhạt rồi nói: "Tôi nghe nói rằng, cố thổ của Giao Nhân ở Nam Hải, cách nơi này rất xa. Cô gặp được là có phúc đó."
A Đường ngạc nhiên nhướng mày rồi cong khoé miệng cười.
"Đã có phúc như thế, thì chắc là sẽ đợi được thôi."
Lý Thập Nhất không nói đúng sai, đứng dậy dọn dẹp đồ đạc, gật đầu nhẹ với ba người Tống Thập Cửu, từ biệt A Đường cùng căn lữ điếm nho nhỏ của cô trong làn gió lạnh.
A Âm bị sặc một hơi lạnh, khoác áo khoác ho nhẹ, cô vẫn đang nghĩ về ngọn đèn trong quán: "Không biết là Giao Nhân đó rốt cuộc là giống người hay giống cá nhỉ?"
Lý Thập Nhất nhìn con đường dày đặc sương mù ở phía trước rồi nói: "Sư phụ tôi nói, bà từng thấy qua Giao Nhân một lần."
"Giao Nhân một đời có thể hoá hình một lần, lúc biến thành người, trước mắt có sương mù, nhìn không rõ vật, hoá hình bảy ngày, sau đó sẽ không thể trở lại thành người nữa."
Edit: Thục Nhi
Beta: Chuột
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.