Chớp mắt, ta đã ở doanh trại y dược gần một tháng.
Đầu đông, biên ải không như kinh đô, sớm đã có tuyết rơi.
Một số lão nhân và trẻ nhỏ sức đề kháng yếu bệnh tình trở nặng, nhu cầu về dược liệu tăng lên.
Hôm đó, Linh Thiển bảo ta đi đến Lâm thành xa một chút để thu gom dược liệu về ứng phó khẩn cấp, ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng trên đường trở về lại gặp phải sơn tặc.
Bên cạnh ta chỉ có hai hộ vệ, đối phương lại có đến hai ba mươi người.
Hộ vệ phát tín hiệu đồng thời cũng bị bao vây.
Cuối cùng ta vì bảo vệ dược liệu mà ngã xuống sườn núi, trước khi ngất lịm ta như nghe thấy giọng của Thẩm Chiêu.
Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong doanh trại của Thẩm Chiêu.
“Tỉnh rồi thì dậy uống thuốc đi.”
Lời nói không có chút ấm áp nào, nhưng vẫn khiến ta vừa trải qua sinh tử cảm thấy ấm lòng.
Ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, khi bị bao vây bởi những kẻ đó, ta thậm chí đã nghĩ ra hàng chục cách chết, vậy mà cuối cùng ta đã trở về.
Thẩm Chiêu bưng bát thuốc đứng trước giường, hắn không quen làm những việc chăm sóc người khác, nhìn thế này lại thấy có chút đáng yêu.
“Trên người ngươi có vết trầy xước, Linh Thiển vừa giúp ngươi bôi thuốc rồi, mấy ngày này ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-quan-tam/3625829/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.