Hắn đối với trưởng tỷ động lòng, là có thể vì nàng mà không tiếc lật mặt với Thái hậu, chân tình.
Vậy còn ta?
Ta tính là gì?
Thì ra hắn và cha mẹ ta đều giống nhau, trong lòng bọn họ, ta chỉ là một công cụ mà thôi.
Trong cơn mưa lớn, ta cùng Thẩm Tiêu dầm mưa một lúc lâu.
Cuối cùng ta dứt khoát quay người.
Thôi, tất cả để lại cho nàng ta.
Ta mang theo một thân mưa gió, quỳ trên đất trò chuyện cùng Thái hậu gần nửa canh giờ.
Sau đó khi ta cầm giấy hòa ly đến trước mặt Thẩm Tiêu, hắn sững sờ.
Hắn kinh ngạc nhìn tờ hòa ly trong tay ta, hồi lâu mới nói một câu: "Minh Vãn, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hòa ly với nàng."
Giọng ta nhạt nhẽo: "Nhưng ta muốn."
Trên giấy hòa ly ta đã ký tên, in dấu tay.
Trao vào tay Thẩm Tiêu xong, tối đó ta rời khỏi hoàng cung.
Không ai biết ta đã đi đâu, cho đến khi trời sáng rõ, ta đã rời khỏi kinh đô rất xa rồi.
"Minh Vãn."
Một giọng nữ vang lên, ta xoay người nhìn lại, là Linh Thiển, hảo tỷ muội từ nhỏ của ta.
Linh Thiển xuất thân từ gia đình y học, ông nội là viện trưởng Thái y viện, nàng lại càng từ nhỏ học được y thuật tốt.
Linh Thiển đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-quan-tam/3625827/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.