Từng muỗng cháo ta đút, hắn đều ngoan ngoãn ăn như một đứa trẻ. Đặc biệt khi biết đêm nay cũng là ta ở bên chăm sóc, hắn càng tỏ ra ngoan ngoãn hơn.
Sau khi nhờ những người sai vặt đỡ đi vệ sinh rồi lại nằm xuống, ta mang chậu đổ đi thì thấy nước tiểu của hắn có lẫn máu. Ngũ tạng lục phủ bị thương, m.á.u trong cơ thể dĩ nhiên phải thoát ra ngoài, nếu không qua đường nước tiểu thì cũng là qua chất thải. Dù có bẩn thỉu, nhưng đó là sự thật.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Thành An, ta cảm thấy hơi nóng nên lấy quạt phe phẩy, cho hắn một làn gió nhẹ.
Thành An bỗng cất giọng: “Chờ ta khỏe lại, chúng ta rời Nam Lâm đi, đến nơi khác làm ăn có được không?”
“Được, lúc đó chúng ta sẽ đến nha môn xin cấp hộ tịch, đi đến đâu cũng có danh phận đường hoàng mà sống.”
Ta nhìn Thành An, còn hắn cũng nhìn lại ta.
Hắn thử nắm lấy tay ta, thấy ta không kháng cự, bèn siết nhẹ lại.
“Chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Thực ra hắn không ngốc. Câu nói này mang hàm ý hắn hiểu rõ rằng nếu hắn mất đi, nhà họ Thành sẽ được một khoản tiền, còn nếu hắn sống, cũng có thể nhận được một ít bạc tạ lễ.
Đây cũng là cơ hội để chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi phủ họ Triệu.
“Thành An...”
“Vân Phù, nếu đến lúc đó nàng muốn rời đi, ta sẽ để nàng đi. Nhưng nếu nàng đi cùng ta, thì sẽ không còn đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phu-nhuoc-mong-lai/3717635/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.