Lần này, Thành An được người ta khiêng về. Nghe nói vì cứu một đứa trẻ, hắn bị ngựa đá trúng bụng, tổn thương nội tạng. Đứa trẻ có chút gia thế, tuy người nhà không gặp mặt Thành An, nhưng họ đã căn dặn Triệu lão gia nhất định phải dốc sức cứu chữa cho hắn.
Khi Thành An được đưa về, có đại phu đi cùng. Hắn mê man, thương tích rất nặng, lúc thì gọi “phụ mẫu,” lúc lại gọi tên ta.
Triệu lão gia không về cùng vì còn bận việc ở phủ thành, ông không thể bỏ công việc của mình để trở về vì một người làm công. Việc ông sai người đưa Thành An về và còn cử đại phu đi cùng đã là rất tử tế rồi.
“Phải chuẩn bị trước thôi…”
Đại phu không muốn nói thẳng, nhưng ta hiểu. Thời này, chỉ cần một chút bệnh vặt cũng có thể lấy mạng người, huống chi Thành An lại bị thương đến nội tạng.
Ta không thể liều lĩnh đưa hắn về quê, với tình trạng hiện giờ nếu không được chữa trị kịp thời, e là không qua khỏi. Nhưng ta cũng lo hắn thực sự không qua được, không thể nhìn thấy người thân lần cuối.
Chỉ còn cách đi cầu xin Triệu thái thái.
Triệu thái thái nhìn ta, im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Ta sẽ sai người đi đón phụ mẫu hắn. Nếu Thành An không qua khỏi, phụ mẫu hắn cũng chưa thừa nhận ngươi là con dâu, khi ấy tất cả bồi thường cũng không liên quan đến ngươi.”
“Thưa thái thái, ta còn đôi tay, đôi chân, không lo đói. Nếu Thành An thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phu-nhuoc-mong-lai/3717632/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.