“Tiểu Xuyên, con tỉnh rồi?” 
Tần Mai lập tức tiến lại gần. Trên thực tế, từ đêm qua, Hồ Nhạc Xuyên đã đứt quãng tỉnh lại vài lần, nhưng mỗi một lần tỉnh lại, hoặc là trên mặt mang theo nụ cười cực kỳ quỷ dị, hoặc là lẩm bẩm một vài từ khó hiểu. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, mỗi lần lại nhanh chóng mê man, chưa hề có lúc nào ‘thanh tỉnh’. Đương nhiên, loại tình huống này khiến người làm mẹ như Tần Mai sợ hãi, nhưng kết quả kiểm tra của chuyên gia cho thấy mọi thứ vẫn rất bình thường, cuối cùng đề nghị bà chuyển sang khoa tâm thần. 
Với tiền đề như vậy, trong lòng Tần Mai căng như dây đàn. Bà sợ nếu cứ như vậy con trai sẽ trở thành ‘bệnh nhân tâm thần’ không thể hồi phục, cho nên nắm chắt lấy tay của Hồ Nhạc Xuyên: “Tiểu Xuyên, nhìn mẹ, con đã đỡ hơn chút nào chưa?” 
“Mẹ? Đây là đâu?” 
Hồ Nhạc Xuyên buồn ngủ nhìn mẹ mình, sau đó lại thấy Triệu Viêm và Lý Thất Dạ mặc đồng phục cảnh sát đứng bên cạnh. Cậu ta có chút nghi hoặc ngồi dậy: “Bọn họ là ai? Mẹ… sao mẹ lại khóc?” 
Từ hôm qua đến giờ, đây là lần đầu tiên Tần Mai nghe thấy Hồ Nhạc Xuyên tỉnh táo nói chuyện với bà. Bà mừng đến phát khóc, nhưng lại không dám nói nhiều, chỉ nói: “Không sao là tốt rồi... Không có chuyện gì đâu. Con khỏe chưa? Có đau đầu không? Tiểu Xuyên... Tiểu Xuyên?!” 
Tần Mai đang nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Hồ Nhạc Xuyên bắt đầu không khống chế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-tu-linh-phap-su/2177685/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.