Edit: Kyler Beta: Ami Trương Sư Lễ không nhớ rõ bản thân rời khỏi bệnh viện như thế nào, anh chỉ nhớ rõ bên ngoài đột nhiên mưa to, mà cả người anh đều ướt đẫm. Nước mưa còn lạnh hơn so với dòng sông Chúc, lạnh đến mức làm anh có chút phát run. "Chị Tiểu Âm......" Nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách ở bên ngoài, Tô Nghi Tu bất an nắm chặt tay Giang Tiểu Âm. Cô trước sau cũng không chịu mở to mắt, không biết cô đang suy nghĩ cái gì làm cho Tô Nghi Tu có chút hoảng hốt. "Nghi Tu." Thật lâu sau Giang Tiểu Âm mới mở mắt: "Chị muốn về nhà." Cặp mắt kia thực bình tĩnh, một chút gợn sóng đều không có, tựa hồ vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, nhưng Tô Nghi Tu biết Tiểu Âm đây lại bắt bản thân dựng lên một lớp vỏ bọc thật dày. "Ngày mai chúng ta sẽ về nhà, nhưng tối hôm nay cần ở bệnh viện quan sát cả đêm, chị mấy giờ trước suýt chút nữa chết đuối." "Ân." Nghe Tô Nghi Tu nói xong, Giang Tiểu Âm cũng không khăng khăng nói phải đi về, mà là nhắm mắt lại bắt đầu im lặng một câu cũng không nói. Lúc Giang Tiểu Âm còn nhỏ, cô đã vô số lần ảo tưởng qua bộ dáng của cậu nhỏ. Cậu nhỏ là người thân duy nhất trên thế giới này của mẹ, thế cho nên mẹ cô rất yêu thương cậu nhỏ, cho dù sau khi mẹ rời khỏi Mao Sơn chưa từng được gặp lại người em trai này nhưng trước nay cũng chưa từng quên cậu ấy. Cậu nhỏ tuổi còn trẻ lớn lên đã rất tuấn tú, cậu nhỏ thực thông minh, học cái gì cũng nhanh, cậu nhỏ ở phương diện đạo thuật thiên phú rất cao, cậu nhỏ là một người rất thiện lương. Cô nhìn mẹ mỗi tháng đều sẽ viết thư cho cậu nhỏ, cho dù vĩnh viễn không hề nhận được hồi âm nhưng mẹ cô trước nay cũng chưa từng từ bỏ. Lễ nhạc phong nhã, lễ nhạc là ngọn nguồn tên của cậu nhỏ Trương Sư Lễ, thế cho nên cô mới có tên là Giang Tiểu Âm. Nhưng thẳng cho đến khi mẹ bị lệ quỷ quấn lấy và qua đời, người em trai mà mẹ cô tâm tâm niệm niệm cũng chưa từng xuất hiện. Ba cô thậm chí còn đi Mao Sơn cầu xin cậu nhỏ xuống núi cứu chị gái, ba ở cổng lớn Mao Sơn Phái đợi suốt ba ngày, kết quả là ngay cả mặt của cậu nhỏ cũng không nhìn thấy. Giang Tiểu Âm không hận bất luận kẻ nào, cô chỉ là nhịn không được mà sẽ oán. Cái người tốt nhất trên thế giới này ở trong miệng mẹ cô, vì cái gì lại có thể lạnh lùng như thế. Thích cô? Cô hiện tại mới hiểu được cái vòng tay kia sao lại có chút quen mắt, là bởi vì mẹ cô cũng có một cái giống y hệt như vậy. Thật lạnh. Giang Tiểu Âm cuộn tròn ở trên giường bệnh, cô cảm thấy cả người đều lạnh đến muốn mệnh. "Tiểu Âm, chị làm sao vậy? Tay sao lại lạnh như vậy?" "Cậu nhìn xem cô ấy có phải phát sốt hay không?" Bên tai mơ mơ màng màng truyền đến thanh âm của Tô Nghi Tu, giống như còn có cả giọng của Khúc Cẩn, nhưng cô một câu cũng đều không muốn nói. Thật sự rất lạnh, còn lạnh hơn so với thời điểm rơi xuống sông bị quỷ kéo xuống đáy. "Tại sao......" "Tại sao không xuất hiện sớm một chút......" Không ai biết, cô đã từng có bao nhiêu kỳ vọng cậu nhỏ có thể xuất hiện ở trước mặt cô giống như một siêu anh hùng ngay tại thời điểm mẹ cô càng ngày càng suy yếu, thời điểm cái gì cũng không có, thời điểm ba bỏ rơi cô, thời điểm những người thu nợ cờ bạc kia lấp kín cửa. "Nghi Tu......" Tô Nghi Tu nhìn cô gái trên giường bệnh phát sốt gắt gao nắm chặt tay mình, lại còn dùng thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở nỉ non nói: "Đừng bỏ rơi chị......" "Sẽ không." Tô Nghi Tu ôn nhu vuốt ve cái trán nóng bỏng của Giang Tiểu Âm: "Em vĩnh viễn đều sẽ không bỏ rơi chị Tiểu Âm." "Ôm chị." Cởi áo khoác dày cộm ra, Tô Nghi Tu không nói hai lời liền chen trên giường bệnh hẹp hòi một người ôm chặt lấy Giang Tiểu Âm. Cậu biết chị Tiểu Âm kỳ thật so với ai khác còn khuyết thiếu cảm giác an toàn hơn họ, chỉ là những việc đã trải qua trong quá khứ làm cô không thể không dùng vỏ bọc ngoài dày nặng vây quanh bảo hộ chính mình. Cô không có bất kỳ ai để có thể dựa vào, thế cho nên cần tự làm bức tường thành kiên cố không thể phá vỡ, cô không muốn oán trời trách đất, thế cho nên mới dùng lý do cuộc sống sinh hoạt nếu bị cưỡng gian thì bản thân liền giương chân hưởng thụ để an ủi bản thân. Cậu vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi chị Tiểu Âm của cậu. Chờ lúc Giang Tiểu Âm lại lần nữa tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đã về tới phòng ngủ của mình. "Tỉnh?" Khúc Cẩn ngồi ở mép giường cô, bộ dáng thoạt nhìn như đã ngồi thật lâu. "Ân." Giang Tiểu Âm ừ một tiếng, cổ họng đau đến mức làm cô cau mày cọ hai cái trên gối đầu: "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" "Một ngày hai đêm." Khúc Cẩn mặt vô biểu tình mà bưng ly nước trên tủ đầu giường lên, sau đó thử độ ấm của nước xong dùng một bàn tay nâng đầu cô dậy, một bàn tay đưa ly nước đến bên miệng cô: "Há miệng." Giang Tiểu Âm nghe lời mà mở miệng, tuy rằng thoạt nhìn thực lãnh khốc, nhưng động tác cho cô uống nước lại rất ôn nhu. "Nghi Tu đâu?" Uống xong, Giang Tiểu Âm nằm một hồi trên giường, lúc sau mới mở miệng hỏi. Nghe thấy Giang Tiểu Âm hỏi, Khúc Cẩn híp mắt, thanh âm lạnh lẽo làm Giang Tiểu Âm nằm trên giường đều muốn run hai cái: "Trong mắt em cũng chỉ có Tô Nghi Tu thôi sao? Xem ra tôi lúc trước chơi còn chưa đủ nghiêm túc nên mới có thể để em mặc kệ ở đâu cũng đều không nhìn thấy sự hiện diện của tôi." Lời nói này chua đến rụng răng làm Giang Tiểu Âm cười ngượng ngùng rồi rụt rụt thân mình ở trong chăn. "Sao có thể như vậy, anh lớn như vậy mà cá nhân tôi sao có thể sẽ không nhìn thấy." "Hóa ra là có thể thấy a." Khúc Cẩn ngồi ở trên ghế, hai chân bắt chéo, đôi mắt dưới gọng kính tơ vàng để lộ ra ánh sáng nguy hiểm. "Nếu em đã hết sốt, vậy thì tối hôm nay liền tắm rửa sạch sẽ chờ tôi ở trên giường." "Tôi cảm thấy......" "Như thế nào?" Khúc Cẩn nhìn Giang Tiểu Âm nằm ở trên giường rồi thong thả ung dung nói: "Giao dịch mấy ngày trước là chính miệng em đề ra, hiện tại lại muốn đổi ý sao?" Giang Tiểu Âm liếm liếm miệng mình, thanh âm khô khốc mà trả lời: "Nhưng tôi hôm nay không muốn làm." "Vậy khi nào em muốn làm? Tháng sau? Sang năm? Hay là kiếp sau?" Người đàn ông đang ngồi ở mép giường đứng dậy khom lưng một chút tới gần cô gái bị mình hỏi đến không còn lời gì để nói, cuối cùng nắm cằm cô: "Giang Tiểu Âm, nhìn tôi." Anh chán ghét trong mắt cô gái này chỉ có Tô Nghi Tu. Anh chán ghét cô gái này ở thời điểm suy yếu nhất một lần lại một lần kêu tên Tô Nghi Tu. Anh chán ghét bản thân rõ ràng đứng ở bên cạnh, nhưng người cô có thể nghĩ đến chỉ có Tô Nghi Tu. Người đàn ông kia rõ ràng là một tên biến thái, anh có chỗ nào kém hơn. "Khúc Cẩn, đừng như vậy." Giang Tiểu Âm giãy giụa muốn né tránh giam cầm của anh nhưng lại bị người đàn ông dùng đôi môi lạnh băng gắt gao hôn lấy. Toàn bộ không khí trong miệng đều bị cướp lấy, lúc cô cảm giác bản thân sắp hít thở không thông thì Khúc Cẩn mới buông ra. "Tôi không thích người nói không giữ lời." Khúc Cẩn ngồi trở lại ghế, nhìn xuống cô rồi nói: "Cũng không thích phụ nữ giở chút trò vặt." "Tôi cũng không thích đàn ông như anh." Giang Tiểu Âm ho khan trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nhưng kỳ quái chính là bị anh quấy một lúc cô cũng không còn rối rắm việc của Trương Sư Lễ. Giang Tiểu Âm cô là bức tường kiên cố không thể phá vỡ. Trong lòng mặc niệm những lời này, cô cố gượng mỉm cười. "Thật xấu, không muốn cười thì đừng cười." "Đi tìm chết a!" Giang Tiểu Âm túm cái gối đầu ở bên cạnh xong liền ném vào mặt người đàn ông đang tỏ thần sắc ghét bỏ, lạnh lạnh mà phun tào cô kia - Khúc Cẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]