Edit: Va 
Beta: Su 
Đây là thế giới xem khuôn mặt mà quyết định cách đối xử nên cô cũng không ngoại lệ. 
Giang Tiểu Âm ôm lan can đứng trên xe buýt đang lung lay, trong đầu óc đều đang suy nghĩ vì sao cô không hề đặc biệt chán ghét Khúc Cẩn. Là bởi vì anh đẹp trai sao? Hay là bởi vì anh có biểu hiện hối lỗi? Hoặc là bởi vì đêm qua thật sự rất sung sướng? 
“Đã đến Phú Ninh, đã đến Phú Ninh.” 
Xe buýt dừng lại một lúc, người lên xe như cá mòi, họ tận dụng mọi thứ có thể để chen chúc nhau. Xe vừa dừng ở một quảng trường mua sắm tương đối lớn, thế cho nên người lên xe rất nhiều. 
Người chen người trên xe buýt, chỗ Giang Tiểu Âm đứng thẳng lại quỷ dị mà cũng không sai biệt lắm là chỗ vừa đủ cho một người. 
“Vì sao không gọi taxi về văn phòng?” 
Khúc Cẩn nhíu mày tản hàn khí ra bên ngoài, anh thật sự chán ghét những chỗ người chen người như vậy. 
“……” 
Đồ quỷ, muốn tôi trả lời vấn đề của anh rồi để mọi người coi tôi như là bệnh nhân tâm thần sao? 
Giang Tiểu Âm ôm chặt cái cột ở trước mặt và hoàn toàn làm lơ Khúc Cẩn đang kề sát cô. Ở Chung Sơn Thị, giá gọi xe taxi cao muốn chết, có thể ngồi xe buýt để đỡ tiền cho cô thì vì sao cô phải gọi xe taxi để lãng phí. 
Hương thơm trên người Giang Tiểu Âm không ngừng truyền vào mũi của Khúc Cẩn, bởi vì bị những người khác chèn ép, thế cho nên hầu như toàn bộ thân thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-tinh-duc-thien-su/205341/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.