"Em sẽ dùng cả đời của em để bảo hộ cô ấy, cho nên chị, xin chị giao Tiểu Âm cho em đi! Tội nghiệt đều do em mà ra, em sẽ gánh vác một mình!" Này này? Giang Tiểu Âm đen mặt đặt đóa cúc non xuống trước mộ của mẹ, cả người đều tản ra hơi thở không biết nên nói cái gì. "Mẹ tôi sẽ đánh gãy chân cậu nhỏ đó." Mắng một câu, cô vừa vuốt ve Tiểu Nhạc vừa nói với Trương Sư Lễ: "Cậu nhỏ, hiện tại tôi đang cùng Tô Nghi Tu ở bên nhau, chúng ta coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh không được sao?" "Tô Nghi Tu không tốt." "......" "Tiểu Âm, là em tự nguyện cùng bọn họ... Hay là..." Trương Sư Lễ vẫn không muốn tin tưởng Giang Tiểu Âm là tự nguyện cùng 2 người đàn ông làm loại chuyện này, có lẽ cũng là tình huống anh lúc này đây gặp phải. Nếu như vậy, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, anh cũng đều có thể tiếp thu. "Tôi tự nguyện." Giang Tiểu Âm đứng dậy nhìn bia mộ: "Cho nên tôi không tốt như anh vẫn nghĩ. Đi làm chuyện anh muốn đi, cách tôi xa một chút, một ngày nào đó anh sẽ quên tôi." "Không." Anh không chút do dự liền cự tuyệt đề nghị của Giang Tiểu Âm. "Tiểu Âm, hiện tại tôi cũng chỉ có em." Trương Sư Lễ đứng lên, lúc này không để ý Giang Tiểu Âm cự tuyệt mà ôm chặt lấy cô: "Tôi đã không bảo vệ được chị gái, bây giờ tôi nhất định phải bảo vệ em." Người đàn ông đang run rẩy, có vẻ sợ hãi cô không màng tất cả đẩy anh ra. Mà tệ nhất chính là, cô cư nhiên không cách nào nhẫn tâm dùng sức đẩy anh ra. "Aizzz ——" Giang Tiểu Âm thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng đấm ngực anh: "Tôi thật sự sợ sẽ chọc mẹ từ trong quan tài tức đến sống lại." "Tiểu Âm......" "Được được, đừng kêu nữa." Vuốt vuốt lưng Trương Sư Lễ giống như sờ sờ Tiểu Nhạc, Giang Tiểu Âm dẫn theo anh đi đến ghế dài trong nghĩa địa công cộng rồi ngồi xuống. "Tất cả đều bắt đầu từ 5 năm trước. 5 năm trước, trong nhà đột nhiên bắt đầu có quỷ quậy, mẹ bị quỷ quấn thân, hơn nữa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hư nhược. Ba tôi suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng cuối cùng cũng không cứu được mẹ, ba chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu nhất chết đi." Mẹ cô - Trương Sư Nhã rất xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt kia rất giống Trương Sư Lễ, đều thâm thúy mê người. Giang Tiểu Âm của hiện tại, tính cách kiên cường tự lập lại không mất đi thiện lương đều bởi vì cách giáo dục của bà. Là bà không ngừng giáo dục Giang Tiểu Âm phải kiên cường, phải thiện lương, phải tùy thời bảo trì tâm thái lạc quan. Ba cô nếu so với mẹ thì tương đối bình thường, điều duy nhất không bình thường chính là ba yêu mẹ, yêu tới độ si cuồng. Cô vẫn luôn hiểu rõ, cô đối với ba mà nói chẳng qua là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ là vật phẩm phụ kèm theo. "Mẹ chết rồi, kể từ lúc đó ba bắt đầu cả ngày say rượu đánh bạc." Giang Tiểu Âm có thể lý giải tại sao ba Giang lại như vậy, chỉ là vì ông ấy quá yêu Trương Sư Nhã, nhưng cô không thể lý giải tại sao đôi khi ông ấy lại dùng ánh mắt căm hận nhìn cô, thật giống như cô mới chính là hung thủ đã hại chết mẹ. "Lúc ấy tôi 18 tuổi, kì thi đại học vừa mới kết thúc. Ngay cả chi phí học đại học đều là tự tôi làm công để trả, ba tôi từ lúc bắt đầu không hề cho tôi một cọc tiền nào." "Sau đó, vào 3 năm trước đây, một ngày nào đó ông ấy đột nhiên biến mất, trừ món nợ cờ bạc 500 vạn ra thì cũng không lưu lại gì." Nhắc lại chuyện này, Giang Tiểu Âm cũng không khóc, giọng điệu của cô thậm chí không chút khổ sở. "Căn hộ bị ba tôi gán nợ, hơn nữa lãi mẹ đẻ lãi con, với tôi mà nói, đó là một số tiền khổng lồ cơ hồ không đếm nổi. Cũng từ lúc ấy, Nghi Tu vẫn luôn đứng bên cạnh tôi, trước nay không rời đi." Kỳ thật cho đến bây giờ, cô không thể tưởng tượng được, nếu Tô Nghi Tu cũng rời đi, cô làm sao có thể kiên định bất di bất dịch sống tiếp. Văn phòng cũng từ đó mà mở. Từ ban đầu chỉ có cái tên cho đến bây giờ có một văn phòng, đều là do cô dùng mạng đổi lấy. Lệ quỷ cũng không phải thuộc loại sẽ cùng ngồi xuống nói chuyện với người khác, huống chi trước đây cô căn bản không thể nhìn thấy quỷ. Nhưng vì kiếm tiền trả nợ cờ bạc cộng với khoản lãi kếch xù kia, dù có sợ hãi hơn nữa cô cũng phải cắn răng làm. "Cho nên cậu nhỏ..." Giang Tiểu Âm quay đầu nhìn Trương Sư Lễ, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Văn phòng kia là tâm huyết tôi dùng mạng ra để đổi, tôi không thể vứt bỏ nó, cũng không thể từ bỏ bất kỳ một ủy thác nào tôi nhận được." Cái cô quan tâm là danh tiếng của văn phòng, đây là chuyện quan trọng nhất. Trương Sư Lễ không biết lúc này phải nói gì, anh chỉ biết chính anh khổ sở muốn chết. Rõ ràng Giang Tiểu Âm chỉ là tự thuật lại một sự thật, cô thậm chí vẫn luôn mỉm cười, nhưng chính bởi vì như vậy mới khiến anh càng khó chịu hơn. "Thực xin lỗi... Tôi... Nếu tôi biết sớm hơn một chút thì tốt rồi... Nếu sớm một chút thì tốt rồi..." Anh ở Mao Sơn hoàn toàn không biết gì cả, cho đến tận 3 năm trước đây, thời điểm tìm được địa chỉ của chị anh lúc sinh thời thì anh mới biết chị đã qua đời, anh lại mơ màng hồ đồ sống như một kẻ lưu lạc, thẳng tới cái ngày được Giang Tiểu Âm cứu từ dưới sông lên. "Tiểu Âm." Trương Sư Lễ đột nhiên móc di động ra và hỏi: "Số thẻ ngân hàng của em là bao nhiêu?" "A?" Người đàn ông này sao lại đột nhiên hỏi số thẻ ngân hàng của cô? "Thẻ ngân hàng của tôi còn chút tiền. Cậu nhỏ chuyển hết cho em, trả nợ cờ bạc trước được không?" "Không..." Lời cự tuyệt cô còn chưa nói ra khỏi miệng thì khóe mắt Trương Sư Lễ đã ngân ngấn nước nhìn cô và nói: "Để cậu nhỏ làm cho em chút chuyện được không? Vừa rồi tôi đã thề phải bảo vệ em ở trước mộ chị gái, nếu chị ấy biết tôi không làm gì cả thì nhất định sẽ đánh chết tôi." Giang Tiểu Âm chính là không chịu nổi người khác dùng biểu tình đáng thương này nói chuyện trước mặt cô, lời cự tuyệt cứng đờ ở yết hầu làm sao cũng không nói nên lời. "Sau này tôi sẽ trả lại." Cô đọc số thẻ ngân hàng cho Trương Sư Lễ và yên lặng nhớ kỹ việc phải trả lại tiền. "Tiểu Âm." "Hửm?" "Không có việc gì, tôi chỉ muốn gọi tên em thôi." Toàn thân Trương Sư Lễ tản ra mùi chua yêu đương ngốc nghếch, khiến Giang Tiểu Âm không nhịn được run lên, trên người nổi da gà. "Tiểu Âm." "......" "Tiểu Âm." "Hửm? Còn có chuyện gì?" "Thật tốt, ngày đó... Tôi ngã từ trên cầu xuống." Một chút cũng không tốt được chứ, 2 người bọn họ suýt chút nữa chết đuối ở dưới đó. Giang Tiểu Âm vươn tay sờ Tiểu Nhạc đang không ngừng liếm tay cô, mạc danh cảm thấy cậu nhỏ của cô thật sự rất giống chú chó lông vàng trước mắt này. Lễ Nhạc Nhã Âm, từ 4 chữ mẹ cô luôn tin tưởng này, Giang Tiểu Âm xem như hiểu rõ tại sao mẹ cô phải nhất quyết đặt tên cho chú chó này là Tiểu Nhạc. "Tiểu Âm." Thấy Giang Tiểu Âm không để ý tới mình, Trương Sư Lễ có chút ăn dấm với chú chó: "Sao em lại không để ý tới tôi?" Thành thục một chút được không? Cậu nhỏ của tôi. "Cậu nhỏ, năm nay anh đã 35 tuổi rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]