Chương trước
Chương sau
“Tàu ngầm số một, Bồ câu đã bay ra đường Lưu Ly, vượt khỏi phạm vi quan sát.” Nhân viên cảnh sát tàu ngầm số một báo cáo. Bọn họ đứng ở trên sân thượng một tòa nhà đối diện với đường Lưu Ly, quan sát bằng ống nhòm. Nhưng ba người kia đi tới đầu đường thì quẹo một cái.

Viên Bằng Hải nhìn chằm chằm màn hình, chú Tiền này còn gian xảo hơn so với bọn họ đoán trước, khó trách Hàn Châu lại cẩn thận như vậy.

Trong tần số truyền tin có khoảng tĩnh.

Không một ai nói chuyện, vì không ai nhìn thấy Bồ câu.

Thành phố này có quá nhiều tòa nhà cao tầng. Cho dù có đứng ở góc độ tốt, vị trí cao cũng có lúc bị che mắt.

“Tàu ngầm số hai.” Đột nhiên, cảnh sát tổ tàu ngầm số hai kêu lên, “Quan sát được chiếc xe khả nghi, là một trong hai chiếc quẹo vào đường Lưu Ly. Xe Buick đen, biển số XXXXXXX. Đang chạy về phía đông đường Hưng Ninh. Không thấy rõ người trên xe.”

Hướng đông đường Hưng Ninh, Buick màu đen.

Viên Bằng Hải hô lên: “Chuyển sang camera giao thông.”

Thao tác viên nhanh chóng gõ bàn phím điều tra hình ảnh.

Tìm thấy rồi, Buick màu đen biển số XXXXXXX, đi từ tây sang đông đường Hưng Ninh, bây giờ đang dừng đèn đỏ. Chương trình camera giao thông dùng ô đỏ khóa chặt hình ảnh chiếc xe này, camera chụp được nửa gương mặt người ngồi trước, chỗ ngồi phía sau có hai người, không thấy rõ bộ dạng.

Đèn xanh đã chuyển, chiếc Buick nổ máy, nhanh chóng lái đi. Tốc độ xe rất nhanh, khiến mọi người đều căng thẳng theo dõi. Trong trung tâm chỉ huy, Viên Bằng Hải nhìn chằm chằm hình ảnh theo dõi trong xe.

Nhất định phải xác nhận được Hàn Châu có trên xe hay không.

“Đây là tàu ngầm số bốn, quan sát được xe khả nghi, đang đi tới hướng của nhóm chúng tôi. Đường Kiến An, từ hướng tây sang đông.”

“Trung tâm chỉ huy xác nhận.” Quan Phàn và nhân viên trong trung tâm chỉ huy cũng thấy chiếc xe kia từ camera giao thông. Nhưng tất cả vị trí canh gác đều ở trên cao, không nhìn thấy được người ngồi phía sau, nhất định phải đi trên đường.

“Phái một chiếc xe ra ngoài, xác nhận xem Hàn Châu có ở ghế sau không.” Viên Bằng Hải ra lệnh.

“Nhận lệnh.” Trên xe chỉ huy, Từ Cương đáp lời, “Tàu ngầm số sáu, xác nhận định vị, xuất phát.”

Trung tâm chỉ huy nhanh chóng gửi vị trí ra ngoài.

“Đã nhận được. Tàu ngầm số sáu xác nhận định vị, xuất phát.” Một chiếc xe dừng ở ven đường nổ máy, tăng tốc tiến về hướng đường Kiến An.

Chiếc Buick màu đen lái quá nhanh, tốc độ của chiếc xe theo dõi như vậy cũng dễ gây hoài nghi.

“Mở đèn đỏ, ngăn nó lại.” Viên Bằng Hải nhìn hình ảnh.

Buick gặp đèn đỏ ở hai giao lộ liên tiếp, bọn họ đều dừng lại theo quy định.

Lúc đèn đỏ thứ hai sáng lên, một chiếc xe màu trắng dừng lại bên cạnh bọn họ. Tài xế nhìn thoáng qua xe của bọn họ, hai người ngồi ở phía sau đều quay mặt qua hướng cửa sổ, chăm chú liếc mắt nhìn tài xế.

Tài xế làm như không có việc gì dừng hẳn xe, không hề để ý tới chiếc Buick.

Một lát sau đèn xanh sáng lên, chiếc xe kia chạy bình thường, chiếc Buick nhanh chóng tăng tốc, rất nhanh đã bỏ lại chiếc xe kia phía sau.

“Đã xác nhận. Chỗ ngồi phía sau có Bồ câu, trạng thái tốt. Không thấy bị cưỡng chế, không thấy vũ khí súng ống.” Tàu ngầm số sáu báo cáo, mọi người lập tức thở phào một hơi.

“Các đơn vị chú ý, kiểm tra và nhận kênh tài liệu, toàn lực theo sát chiếc xe này, Bồ câu đang ở trên đó.” Trung tâm chỉ huy hạ lệnh, “Tàu ngầm số sáu, ở giao lộ sau tách khỏi làn xe Buick.”

“Rõ.”

Từ Cương thở dài một hơi, anh gọi cho Âu Dương Duệ, “Bồ câu chưa mất, vẫn còn trên đường, tàu ngầm tiếp tục hộ tống.”

Lúc này Âu Dương Duệ đang trên đường đến bệnh viện.

Tiểu Hồng đã tỉnh. Bác sĩ nói tình hình cơ bản đã ổn định, tiếp tục quan sát 12 tiếng nữa không có vấn đề gì thì có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Ông nói cô là một cô gái có sức sống rất ương ngạnh.

Tuy bác sĩ nói tình hình hiện tại của Tiểu Hồng không thích hợp để tra hỏi, nhưng Âu Dương Duệ vẫn phải thử xem.

Vì chuyện Tiểu Hồng bị tấn công suýt mất mạng mà Âu Dương Duệ phái người đi tra hỏi bọn người Giang Tân một lần nữa, cũng đi Kim Khổng Tước tra hỏi.

Trước đó tú bà một mực không khai gì nghe nói Tiểu Hồng bị bắn, nguy hiểm đến tính mạng, rốt cuộc cũng bị cạy miệng. Bà ta nói Tiểu Hồng là một cô gái ngu ngốc, ở chỗ này sống không được tốt. Xét ra thì cô không phải đáng thương nhất, nhưng mà ngu ngốc nhất, ngốc đến nỗi khiến bà ta cảm thấy đau lòng, bình thường sẽ quan tâm cô nhiều một chút.

“Ngu ngốc thế nào?”

“Chính là kiểu còn ôm ấp hi vọng, rất ngây thơ. Nó luôn nghĩ rằng sẽ gặp được một anh hùng, đưa nó thoát khỏi hoàn cảnh này. Nhưng ngoại trừ bị người ta lừa gạt tiền tiết kiệm, sa vào cảnh khốn khổ một lần nữa ra thì chẳng được cái gì. Nhưng nó vẫn cứ tình nguyện tin tưởng người khác. Làm nghề này, ngu như vậy không thể được.” Bà Tang đánh giá.

“Bị người ta lừa tiền tiết kiệm là chuyện lúc nào?”

“Một năm trước.”

“Sau đó còn xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

“Không có. Vị khách kia chạy rồi, Tiểu Hồng không cách nào báo cảnh sát. Tinh thần nó sa sút một thời gian, về sau đỡ hơn mà ngu thì vẫn ngu.”

“Bà nói có thể chiếu cố cô ta, chiếu cố thế nào?” Nhân viên cảnh sát hỏi.

“Nếu có thể không cho nó đi tiếp khách thì cố gắng không cho đi. Đặc biệt là loại khách lợi hại kia, nó không xử lý được.”

“Vậy sao lúc chú Bồi bên kia tìm mấy cô gái chơi với đàn em của ông ta mấy ngày lại kêu Tiểu Hồng đi?”

“Là người ông chủ Giang chọn. Lúc chú Bồi và Giang ca nói chuyện tôi có ở đó, chú Bồi nói muốn tìm bốn người nghe lời, ông ta cần mấy cô theo dõi mấy người kia mỗi ngày làm gì, phải báo cáo cho ông ta. Giang ca liền chọn bốn người, trong đó có Tiểu Hồng, Giang ca cảm thấy nó nhát gan, dễ dùng. Tôi cũng không còn cách nào, đành phải dặn dò những người khác để ý Tiểu Hồng một chút, ứng phó một chút. Về sau các cô ấy quay lại nói Tiểu Hồng bị đánh ghê nhất, trong bốn người kia có một người tên A Mãnh, cực kỳ hung dữ như bị tâm thần. Còn có một người tên A Dũng, không quá để ý đến ai, nhưng có giải vây giùm Tiểu Hồng. Tiểu Hồng giống như nhìn vừa mắt cậu ta. Về sau quả nhiên A Dũng kia có tới, tôi lo lắng Tiểu Hồng bị lừa gạt, còn nhắc nó cẩn thận một chút.”

“Sáng hôm nay Tiểu Hồng từ cục cảnh sát trở về có biểu hiện gì đặc biệt không? Cô ấy nói cảm thấy cô ấy gặp nguy hiểm, có nói chuyện qua với bà không?”

“Là tôi cảm thấy nó gặp nguy hiểm. Tiểu Hồng bị tên A Sinh kia đánh uy hiếp, nó có nói với tôi. Sau khi bọn Giang ca bị cảnh sát đưa đi, tôi có hỏi bảo vệ. Cậu ta nói A Sinh do Giang ca đưa vào, không phải leo trộm từ cửa sau, tôi đã cảm thấy Tiểu Hồng bị cuốn vào chuyện gì rồi. Tôi vào phòng nó xem xét, phát hiện phòng nó bị đụng qua, còn gắn cả camera. Tôi không muốn gây phiền phức, liền giả vờ không thấy, chỉ làm bộ dọn dẹp chút cho nó rồi đi ra ngoài.”

“Sau đó thì sao?”

“Lúc Tiểu Hồng trở về tôi không biết, không thể ngăn nó lại trước. Về sau tôi gọi nó vào phòng tôi, hỏi thăm tình hình, nói cái tôi phát hiện. Nó cực kỳ sợ hãi. Tôi liền để nó rời đi. Nó vừa đi xong thì đồng bọn A Sinh tới đây, tôi nhận ra người kia, tên là A Quan. Tôi chào hỏi hắn, nhưng hắn không thèm để ý tới tôi, chỉ nói tìm Tiểu Hồng. Phát hiện Tiểu Hồng không có ở đây thì hắn đi luôn.”

Cảnh sát chìa tấm ảnh ra cho bà Tang: “Là người này phải không?”

“Phải.”

Nhân viên cảnh sát báo cáo với Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ không dám đánh cỏ động rắn, nói tạm thời đừng đụng vào chiếc camera kia. Anh đã đoán được cách thức cơ bản rồi. Dường như giống như lúc Hàn Châu muốn giết Dương Hiểu Phương, vì để xác nhận khi nào cô ta quay lại nên lén lắp đặt camera. A Quan cũng thực hiện như thế, có lẽ vì đám người Giang Tân bị cảnh sát bắt không có ai báo hành tung của Tiểu Hồng chọ bọn chúng, có lẽ chuyện bọn chúng muốn giết Tiểu Hồng chưa được Giang Tân cho phép.

Bọn họ thấy Tiểu Hồng quay về Kim Khổng Tước thì tính đi qua thực hiện kế hoạch, nhưng Tiểu Hồng đã rời đi, bọn họ tìm không thấy Tiểu Hồng, mà Khưu Tự lại có được tin tức từ phía Hàn Châu, mật báo cho bọn họ. Thế là mới có chuyện phía sau đó.

Hiện tại, Tiểu Hồng đã tỉnh.

Âu Dương Duệ lái xe đi bệnh viện, nhớ tới bà Tang nói Tiểu Hồng ngây thơ, lúc nào cũng ôm hi vọng ảo, nhưng bà vừa mắng suy nghĩ của Tiểu Hồng không đúng, ngu ngốc, lại vừa làm anh hùng của Tiểu Hồng.

Bà cứu Tiểu Hồng một mạng, bà lại còn mắng Tiểu Hồng ngu.

Điểm này rất giống với Hàn Châu.

Âu Dương Duệ vừa tới bệnh viện đã nhận được điện thoại của Lưu Tống.

Lưu Tống kể lại chi tiết kết quả thẩm vấn bên này cho Âu Dương Duệ. Âu Dương Duệ có phần bất ngờ: “Thì ra là vậy? Bành Thuận có nhận ra giọng của Triệu Hưng không?”

“Lúc đầu thì cậu ta nói rất giống, sau đó lại nói là nhiều năm rồi chưa nghe qua giọng ông ta. Nhưng chuyện năm đó Lưu Đông chết cậu ta nhớ rất rõ, theo khẩu cung của cậu ta thì có vẻ không phải do Triệu Hưng giết. Rất có thể là Kim Hậu, cũng là Kim Thụ Bồi.”

“Nhưng Kim Thụ Bồi chết ngày 21 tháng 4, còn lão cảnh sát Quản Hoài bị sát hại ngày 23 tháng 4. Tên sát thủ A Quan kia rất tích cực chấp hành nhiệm vụ sau khi Kim Thụ Bồi chết.”

“Cho nên ông chủ sau lưng A Quan không phải Kim Thụ Bồi.” Lưu Tống nói: “Âu Dương, lúc đội trưởng Quý qua đời, cậu phán đoán nói đó là hành động trả thù, không mang tính mưu sát.”

“Đúng.”

“Ban đầu chúng ta đều phỏng đoán Lưu Đông và Quản Hoài chết do bị diệt khẩu, nhưng có lẽ không phải. Bây giờ tôi cảm thấy, khả năng lớn cũng là trả thù.”

Âu Dương Duệ trầm ngâm: “Kim Thụ Bồi cũng vậy.”

“Đúng.” Lưu Tống nói: “Toàn bộ những thứ này đều bắt đầu sau hành động Đá lửa.”

Sau hành động Đá lửa, giao dịch chợ đen thất bại dẫn đến sự sụp đổ của Tổ Ưng.

Nếu như thương mại Kim Dương sụp đổ là khởi đầu, thì hành động Đá lửa dường như là cao trào hủy diệt Tổ Ưng.

Kền kền bắt đầu hành động điên cuồng, vò mẻ không sợ sứt.

Nhưng vì cái gì? Là bởi vì ngoài áp lực của cảnh sát, còn có nội bộ phản bội sao? Mà sự phản bội này không phải từ Hàn Châu, Kim Thụ Bồi hay Liễu Vân?

Liễu Vân là độc chiếm của Triệu Hưng, vì để khống chế bà nên kết hôn và sinh con cùng bà. Nhưng Kim Hậu lại giết chết Lưu Đông giúp bà để lấy lòng bà, khiến Triệu Hưng rất tức giận sao? Triệu Hưng rất tức giận nhưng ông ta cần bọn họ, cho nên vẫn luôn không truy cứu chuyện này. Nhưng lúc sự nghiệp đen tối gặp đả kích hủy diệt, ông ta quyết định trừ khử không chừa một ai.

Có phải như vậy không?

Vậy lão cảnh sát Quản Hoài chết vì lý do gì?

Là Triệu Hưng muốn chứng minh cho Liễu Vân thấy chuyện lúc đó Kim Hậu làm được cho bà ta cũng chỉ là một bữa ăn sáng đối với ông ta? Đây là sau khi giết chết Kim Thụ Bồi thì ra tay cho hả giận và mỉa mai cho Liễu Vân xem? Sỉ nhục Liễu Vân xong rồi giết chết bà ta.

Âu Dương Duệ luôn cảm thấy có gì không đúng, vẫn còn thiếu chút gì đó để vạch trần chân tướng.

“Bây giờ tôi đi tìm Tiểu Hồng tra hỏi.” Âu Dương Duệ nói với Lưu Tống: “Cô ta bị mưu sát không phải trả thù, chính là muốn diệt khẩu. Cô ta biết chuyện quan trọng.”

Nghê Lam bị nhốt ở nóc nhà một hồi, quả thực muốn tức điên.

May mà mọi người không bị mất dấu Hàn Châu. Cô kiên nhẫn chờ, trong máy truyền tin lần lượt báo cáo động tĩnh của Hàn Châu. Chiếc xe kia chở Hàn Châu đi vòng vèo, dường như bọn họ còn chưa quyết định đưa anh đến chỗ nào. Hoặc là bọn họ còn đang thăm dò quan sát phải chăng có nguy hiểm gì.

Không cần Nghê Lam theo sát Hàn Châu, vậy cô rời khỏi đây cũng không thành vấn đề.

Nghê Lam trượt từ nóc nhà sang một chỗ khác, tránh đi tầm nhìn của tên canh chừng rồi vọt xuống đất, chọn con đường ngược lại rời đi.

Xe cảnh sát đón cô, từ từ đi theo chiếc Buick đang chở Hàn Châu. Không trong phạm vi 50m, hoàn toàn không có tín hiệu, chỉ có thể dựa vào chỉ dẫn phương hướng của trung tâm chỉ huy.

Trong chiếc Buick, Mẫn Lương vẫn còn tra hỏi Hàn Châu: “Sau đó Nghê Lam thế nào?”

“Không biết. Mấy người ở trên đường nổ súng giết người, sự tình mất khống chế. Đã không phải cục diện Nghê Lam có thể nắm được, cô ta liền ném em cho cảnh sát. Em bị thẩm vấn suốt, thẩm vấn chẳng ra đâu với đâu, đe dọa dụ dỗ, kiểu đó anh hiểu mà. Khi đó em thấy tiêu rồi. Mãi đến lúc A Sinh bắt cóc một người bị cảnh sát phát hiện. Bọn họ còng em lại, mang ra hiện trường.”

“Dắt mày ra hiện trường có lợi ích gì?”

“Bọn họ nghĩ A Sinh giết bà ta, hỏi em nó sẽ làm thế nào. Lúc đó em với A Sinh tiếp xúc với Nghê Lam, vì tụi em nhận nhiệm vụ của chú Bồi, phải giết chết Dương Hiểu Phương. Cái này cảnh sát biết, nên bọn họ hoài nghi em với A Sinh hợp tác giết người nhiều lần, biết rõ cách thức hành động của nó.”

Mẫn Lương nói: “A Sinh nói Nghê Lam rất lợi hại, giỏi đánh nhau, lại là hacker. Cô ta lúc nào cũng có thể tìm được tụi mày.”

Hàn Châu hơi trầm xuống, anh ta liếc nhìn Mẫn Lương, Mẫn Lương cũng nhìn lại.

Bỗng nhiên Hàn Châu nở nụ cười gằn: “Vậy em chúc nó sớm bị Nghê Lam tìm thấy.”

Mẫn Lương không nói gì, cúi đầu nghịch điện thoại, dường như đang nhắn tin đi.

Hàn Châu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, anh thấy bóng mình chiếu trên kính, anh nhìn chằm chằm, mặt không chút biểu tình, nội tâm giằng xé diễn luyện nhiều kịch bản giải thích, cuối cùng anh quyết định không nói gì hết.

Nói ít sai ít.

Cũng không biết anh đã qua cửa ải chưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.