Dương Hiểu Phương có bảy tám phần giống một người.
Trần Hân.
Con gái Liễu Vân.
‘Tiểu Hồng biết Dương Hiểu Phương!’ Đây là thông tin tối qua Hàn Châu bị Nghê Lam đánh thì lộ ra. Ngay trước mặt Khưu Tự.
Những ý nghĩ liên tiếp xuất hiện trong đầu Nghê Lam, cô đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên rồi.
Nghê Lam vừa nhìn thì thấy là Trâu Úy, nhanh chóng nghe máy.
“Chúng tôi mất dấu rồi.” Trâu Úy nói.
Nghê Lam: “!!!”
Trâu Úy: “Anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẽ có người theo dõi, có người tiếp ứng anh ta. Lúc anh ta đi xuyên qua công viên thì đột nhiên chạy nhanh, lợi dụng cây cối với mấy công trình xây dựng ngăn cản tầm mắt chúng tôi. Chúng tôi đuổi theo thì không thấy người nữa. Tìm một hồi lâu cũng không có, nhất định là anh ta lên chiếc xe nào đó.”
“Shit.” Nghê Lam giận đến đập xuống ghế ngồi.
Game, nhất định là trong game. Khưu Tự chỉ có thể liên lạc với bên ngoài thông qua cách này.
Lúc anh ta rời đi không cầm theo điện thoại, bây giờ không cách nào truy tung tích.
Phương thức truy tung truyền thống nhất đã có sai sót.
Nghê Lam siết chặt tay.
“Chúng tôi tra camera xung quanh một chút xem có tìm ra manh mối nào hay không.” Trâu Úy nói: “Cũng phái người đi xem xét địa chỉ lấy giấy tờ Hàn Châu nói. Mọi người bên đó cẩn thận.”
Nghê Lam cúp điện thoại, lần nữa hét lớn với Hàn Châu: “Nhanh thông báo Tiểu Hồng rời khỏi đó.”
“Xảy ra chuyện gì?” Hàn Châu lấy điện thoại ra, nhưng anh hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-tham-tu-nhi-lam-than/934841/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.