Lưu Tống ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, rồi lại đổi sang xe đi gần bốn tiếng, ba giờ chiều rốt cuộc đến trấn Lâm Thủy.
Ông không kịp nghỉ ngơi đã đi thẳng đến cục cảnh sát nghe báo cáo.
Thẩm Hoa mới quay lại từ thôn Đại Hà bên cạnh trấn, bộ dạng bơ phờ mệt mỏi giống như Lưu Tống. Anh tu một hơi hết chai nước suối, lúc này mới bình ổn lại. Anh báo cáo với Lưu Tống, pháp y Phó Hòa Thái đã tiến hành mổ xác trong đêm, xác nhận nguyên nhân cái chết là treo cổ dẫn đến ngạt thở tử vong.
“Không có vết thương mang tính tự vệ, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, hiện trường không có dấu vết giằng co, lúc treo cổ không giãy dụa. Thời gian tử vong đại khái khoảng 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều thứ 2 ngày 22.” Thẩm Hoa thở một hơi, tiếp tục nói: “Lúc đó trời còn chưa tối. Nhưng lúc chúng tôi phát hiện thi thể, cửa sổ bị khóa, màn cửa kéo kín, đèn vẫn sáng, cửa cũng khóa lại. Thứ ba ở đây có mưa lớn, cơ bản không còn vết tích ngoài phòng, không thể thu thập được dấu chân. Vân tay thu thập được trong phòng còn cần thời gian đối chiếu.”
“Thứ hai ngày 22?” Lưu Tống đảo qua báo cáo kiểm tra thi thể, một ngày sau ngày Kim Thụ Bồi chết.
Ban ngày treo cổ tự tử, lại kéo màn bật đèn, đây là che giấu cái chết, kéo dài thời gian.
Thật sự là tự sát?
“Còn nữa.” Thẩm Hoa lại nói: “Móng tay của người chết Quản Hoài cắt rất ngắn, nhưng móng chân lại rất dài. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-tham-tu-nhi-lam-than/934836/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.