Chương trước
Chương sau
Yến Tây Như mang theo thuốc bất tử trở lại trà lâu, vừa vào cửa đã thấy một màn thế này: Thiều Khuynh Tri y như xách cổ gà đi đến đâu tha Thước Cần theo đến đấy, Thước Cần mang theo vẻ mặt như vừa bị ngược đãi ì ạch đi theo, thỉnh thoảng còn ai oán nhìn Thiều Khuynh Tri, giống như chỉ hận không thể dùng ánh mắt khoét ra hai cái lỗ.
Yến Tây Như kinh ngạc: “Hai người đang làm gì thế?”
“Chuyện nội bộ nhà tôi cậu hỏi làm gì? Sao hả, chỉ cho quan đốt pháo không cho dân đốt đèn?”
“Ai dám không cho cậu đốt đèn.”
“Yến Tây Như hôm nay cũng biết nói đùa cơ đấy, đúng là yêu vào có khác.”
“Này, đừng có nói như thể bao nhiêu năm qua tôi bị thiểu năng!”
“Hai người đừng tưởng tôi không biết hai người đang nói cái gì.” Thước Cần đột nhiên chen vào, căm giận nói, “Hai người cấu kết với nhau âm mưu xâm nhập vào Thước gia để chiếm đoạt thế giới đúng không!”
Thiều Khuynh Tri thở dài, đưa bát canh cho hắn, “Ngoan, uống hết rồi chúng ta về nhà.”
“Anh lại định cho tôi uống cái gì?! Về nhà?” Thước Cần sợ hãi, “Anh định làm gì?! Anh không thể hủy hoại sự trong sạch của tôi!”
Thiều Khuynh Tri nhướn mày: “Có ăn không?”
“………. Ăn.”
Thước Cần lệ rơi đầy mặt ôm bát canh, cái thế giới thối nát này, hắn muốn về hành tinh mẹ QAQ
Buổi tối, tại nhà Thiều Khuynh Tri.
“Tôi muốn ngủ ở phòng khác!” Thước Cần ôm ngực kêu lên.
“Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ.”
“Tôi nằm dưới đất!”
“Không có đệm chăn thừa.”
Cuối cùng, sau bao nỗ lực tranh đấu, Thước Cần bị Thiều Khuynh Tri quấn thành cái bánh chưng tha lên giường.
Mặc dù hắn cố gắng mở trừng mắt nhìn trần nhà thề sống thề chết không ngủ để bảo vệ sự trong sạch của bản thân, thế nhưng rốt cuộc vẫn không chống cự được tiếng gọi cám dỗ của Chu Công, ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì, thậm chí còn rất quen cửa quen nẻo lăn sang chỗ có hơi ấm.
Thiều Khuynh Tri vô cùng hưởng thụ ôm người vào lòng, sảng khoái ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau khi Thước Cần tỉnh lại, Thiều Khuynh Tri đang ngồi bên giường gọi điện thoại, bật loa ngoài, âm thanh đầu bên kia rất rõ ràng.
Thước Cần vừa nghe đã giật mình, là anh cả.
Giọng Thước Thừa Huân trầm xuống: “Bên trên có lệnh xuống rồi. Cậu dùng thủ đoạn gì mà trót lọt nhanh như thế?”
Thiều Khuynh Tri nhàn nhạt đáp: “Tôi không dùng thủ đoạn, tôi chỉ báo với bọn họ, để bọn họ tự biết phải làm thế nào thôi.”
Thước Thừa Huân ở đầu bên kia trầm mặc một lúc, nhịn không được hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”
“Đến lúc cần mọi người sẽ biết thôi.” Thiều Khuynh Tri không muốn nói về chuyện của mình, chuyển chủ đề, “Quân đoàn số 25 là đội quân thép, hơn nữa quân nhân không thể bị mua chuộc, khả năng lớn nhất là bị dị thuật khống chế. Số người bị khống chế tương đối lớn, cần phải thận trọng. Anh lặng lẽ dẫn quân tấn công vào tron,chúng ta nội ứng ngoại hợp.”
“Đối thủ không phải nhân loại?”
“Tạm thời đối thủ của anh là người, đừng làm họ bị thương. Kẻ đứng sau có lẽ sẽ trực tiếp  đến tìm tôi, anh không cần xen vào. Phải rồi, nếu Văn Viện nói gì, phải nghe theo cô ấy.”
“Văn Viện…… Được rồi, tôi tự có cách. Còn một chuyện nữa, những thứ khác tôi mặc kệ, nhưng cậu phải bảo vệ tốt em tôi.”
“Đương nhiên rồi.”
Chờ Thiều Khuynh Tri cúp điện thoại, Thước Cần lặng lẽ nhích đến cạnh y: “Chỗ anh cả không có chuyện gì chứ?”
“Yên tâm, tôi đảm bảo Thước đại thiếu sẽ bình an. Anh ấy dù sao cũng là anh vợ mà.”
Một câu trước cảm động dạt dào cứ thế bị một câu sau triệt để bóp chết.
Giữa trưa, sắc trời tối đen u ám bất thường, mây đen giăng kín khắp bầu trời thành phố.
“Lại sắp có tuyết sao?” Thước Cần ghé vào cửa sổ, “Lần này có bị đưa vào núi không thế, nếu tuyết lại rơi lớn như lần trước, hoạt động của cả thành phố sẽ tê liệt mất, đúng là đê tiện!”
Thiều Khuynh Tri kéo hắn vào, đóng cửa sổ lại: “Em ngồi ngoan đi.”
Thước Cần trong lòng điên cuồng phun tào: Mẫu thân anh, bây giờ đã bắt đầu quản tôi, anh nghĩ anh là ai hả!
“Lần trước là ảo cảnh, chỉ có thể ảnh hưởng đến một không gian nhất định, cả một thành phố lớn thế này không thể làm được.” La Vũ vừa soi gương sửa tóc vừa nói.
“Đánh nhau đến nơi rồi còn chỉnh tóc cái gì!” Ninh Cửu Nguyệt thuận tay lấy đi cái gương, “Lo làm chính sự đi.”
La Vũ bức xúc quay đầu lại: “Boss, lần này thật sự phải đánh nhau à? Chúng ta có mấy người thôi, lao vào quần ẩu với đám hạ cấp kia làm gì? Chúng ta có thể ở phía sau đốc chiến mà.”
Đỗ Khâm lạnh lùng nhả ra một câu: “Đốc chiến? Đốc cho ai chiến?”
La Vũ gõ gõ ngón tay, được rồi, đúng là không có quân dự bị.
“A? Trời mưa rồi này……” Thước Cần ngơ ngác chỉ vào cửa kính, “Lạnh thế này mà cũng mưa được, xuống đến đất không thành đá hết mới lạ.”
Quả nhiên trận mưa nhỏ bên ngoài không quá năm phút sau đã biến thành mưa tuyết.
“Cái thời tiết ma quỷ này!” Thước Cần than thở một câu, đột nhiên hắn đem mặt dán sát vào mặt kính, căng mắt nhìn chằm chằm ra ngoài, ngay cả mũi cũng sắp bị ép đến biến dạng.
“Em lại làm gì thế?” Thiều Khuynh Tri kéo hắn ra.
Thước Cần quay đầu lại, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Trên trời hình như có cái gì vừa bay qua, thật đấy!”
Thiều Khuynh Tri nhíu mày đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy trên nền trời đen kịt có một vệt sáng đỏ cổ quái như nét bút mực xé ngang bầu trời.
“Chúng đi đâu thế?” Ninh Cửu Nguyệt kỳ quái nhìn theo, “Nếu muốn thực hiện dã tâm, hẳn là phải trực tiếp tấn công vào cơ quan đầu não chính quyền chứ?”
“Đi theo dấu vết kia. Đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta lái xe đi.”
Dặn dò xong, Thiều Khuynh Tri lên lầu hai lấy chìa khóa, lúc xuống đã thấy Thước Cần đem bản thân quấn thành cục bông, chỉ lộ ra hai con mắt đen láy, vẫy vẫy hai cái găng tay bông tròn xoe với mình.
Thiều Khuynh Tri đột nhiên cảm thấy trong lòng dường như được thứ gì đó lấp đầy, vô cùng ấm áp.
“Em tích cực thật đấy, vũ trang đầy đủ.”
Thước Cần kéo kéo khăn quàng cổ, bĩu môi: “Tôi chỉ là nhân loại có xương có thịt, ai biết các anh định đánh nhau đến lúc nào. Nếu không chuẩn bị kỹ, chưa chết trong tay địch có khi đã chết cóng rồi!” Vừa nghe đã thấy cực kỳ ngu si!
Thiều Khuynh Tri gian nan ôm lấy “cục bông” tròn vo nhà mình, vỗ vỗ: “Có tôi ở đây rồi, ai cũng không thể động đến em.”
Thước Cần kéo khăn lên che kín gương mặt nóng bừng.
***
Thước Thừa Dụ bất mãn kéo người về: “Chờ sau khi chuyện này xong rồi, anh nhất định phải làm em ba ngày không xuống giường được!”
Nói xong, Thước nhị thiếu còn hung tợn cắn môi Yến Tây Như một lúc, thỏa mãn rồi mới chịu buông ra.
Yến Tây Như xoa xoa đôi môi bị cắn cho sưng vù, trợn mắt: “Ba ngày cái đầu anh mà ba ngày! Bây giờ là lúc nào mà còn động dục!”
“Ai bảo em không cho anh ôm!”
“…… Chúng ta mới xác định quan hệ được vài ngày, anh không thể rụt rè một chút sao?!”
“Anh rõ ràng là đàn ông, sao phải rụt rè làm gì?” Thước Thừa Dụ rất không đồng ý.
“Dọn đồ đi, không phải anh đòi đi theo còn gì! Anh mà còn lằng nhằng nữa tôi bay đi luôn cho anh tìm mòn mắt bây giờ.” Yến Tây Như khoanh tay nhìn anh.
Thước Thừa Dụ tâm không cam tình không nguyện trèo xuống giường đi dọn đồ. Lấy một người vợ biết bay thật sự là khổ vô cùng QAQ
Hai người đang chuẩn bị ra ngoài, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Yến Tây Như kỳ quái nhìn ra, ai lại đến lúc này, chẳng lẽ là Thiều Khuynh Tri?
“Anh đi xem ai đi.”
Thước Thừa Dụ lĩnh chỉ ra cửa nhìn qua mắt mèo, vừa nhìn một cái sắc mặt đã đen sì.
Thằng oắt fan não tàn này còn dám mò đến tận nhà vợ mình!!!
Thước nhị thiếu tháo hết khuy áo vừa cài ra, cào loạn tóc lên, sau đó vô cùng bình tĩnh mở cửa.
“A, đây không phải Trịnh đổng sao?”
Trịnh Mân khách khí gật đầu: “Tôi đến tìm Yến giáo sư, anh ấy có nhà không?”
Thước Thừa Dụ giữ chặt cánh cửa, không có vẻ gì là định mời khách vào: “Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì?”
“Ai đến thế?” Yến Tây Như vừa cài cúc áo vừa đi ra, nhìn thấy Trịnh Mân đứng ở cửa thì có hơi giật mình.
Trịnh Mân nhìn thấy Yến Tây Như đi ra đầu tiên là vui vẻ, nhưng sau khi nhìn đến đôi môi sưng đỏ đầy khả nghi của Yến Tây Như và phong cách ăn mặc của Thước Thừa Dụ thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
Thước Thừa Dụ sung sướng đến phát điên. Hừ! Dám có ý đồ với vợ anh à, lần này chú chết tâm đi nhé!
Thước nhị thiếu thân thiết dán đến, vòng tay qua thắt lưng Yến Tây Như: “Bảo bối, người còn đang khó chịu sao lại xuống giường làm gì? Sao không ngủ thêm một lúc.”
Yến Tây Như nhíu mày vỗ bay cái tay đang sờ lần mò trên eo mình: “Đang có khách anh nói linh tinh cái gì đấy.”
Trịnh Mân cau mày: “Tây Như, anh ta không xứng với anh.”
Thước Thừa Dụ nheo mắt, triệt để bạo phát. Dám công khai lý gián vợ chồng người ta, phải tiêu diệt!!!
Sắc mặt Yến Tây Như trầm xuống: “Trịnh đổng, chúng ta cũng không quá quen biết, xin đừng xen vào việc tư của người khác.”
Thấy không, vợ tôi không quen cậu đâu!
Trịnh Mân giật mình, vội xua tay: “Là tôi cư xử không đúng, anh đừng để ý. Hôm nay tôi đến là có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Có tà khí xâm nhập vào khu đất phượng minh, tôi cần anh giúp đuổi mấy tên không biết tốt xấu đó đi.”
Yến Tây Như sửng sốt, Thước Thừa Dụ cũng kinh ngạc nhìn Trịnh Mân.
Phượng Tê, chẳng trách sao lại đặt cái tên như thế, hóa ra người này đã sớm biết thân phận thật của Yến Tây Như.
Thước Thừa Dụ bước lên chắn trước mặt Trịnh Mân: “Cậu rốt cuộc là ai?Có ý đồ gì với vợ tôi?”
***
Xe chạy dọc theo vệt khói màu đỏ trên trời, mãi cho đến khi ra tới ngoại ô thành phố.
“Đây không phải khu đất chúng ta hợp tác cùng Trịnh đổng mua được sao?” Thước Cần chỉ ra ngoài cửa sổ xe.
Làn khói xám đỏ đến đây thì biến mất.
Đỗ Khâm dừng xe lại, mọi người lần lượt đi xuống.
Thiều Khuynh Tri vừa ra khỏi xe đã cảm nhận được một cỗ tà khí dày đặc, nhíu mày: “La Vũ, kiểm tra xem. Ở đây có kết giới, bên trong có kẻ đang điều động rất nhiều năng lượng.”
La Vũ lập tức biến thân vỗ cánh bay lên, không lâu sau đã đáp xuống trở về hình người.
“Không nhìn được cụ thể tình huống, nhưng năm phương đều có thần khí chấn trụ kết giới.”
Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Gọi người đến đi, đến lúc vén màn rồi. Hôm nay chúng ta sẽ chấm dứt toàn bộ tại đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.