Lạy hồn đây là cửa gỗ tử đàn chạm khắc đấy! Tiền lương của hắn làm sao mà bồi thường nổi!Thước Cần trong lòng khóc thét, ngồi xổm cạnh cửa nghiên cứu nửa ngày, xác nhận hai tấm cửa gỗ vẫn hoàn hảo không sứt mất miếng nào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bên trong cửa mơ hồ truyền đến tiếng chim kêu lẫn lộn với tiếng Thước Thừa Dụ kêu.
Trở lại hiện trường bên trong, Thước Thừa Dụ sau khi một cước đá văng cửa gỗ mới giật mình phát hiện cửa thế mà lại không khóa. Bên trong tối đen một mảnh, giơ tay không thấy ngón, đến một tia sáng cũng không có.
Thước Thừa Dụ còn đang do dự có nên đi vào tiếp không, đã trông thấy ở góc cầu thang có thứ gì đó đột nhiên lóe lên.
Còn dám trốn?!
Thước Thừa Dụ nhanh chóng lao đến, bổ nhào về phía thứ vừa lóe sáng.
“Cát ——” Thứ kia kinh hãi rú một tiếng.
Mẹ nó, chim quái gì mà kêu thì khó nghe người lại còn béo như thế?!
Thước Thừa Dụ giơ tay tóm lấy con chim kia muốn đem ra ngoài nhìn cho rõ, ai ngờ lại bị nó hung tàn mổ cho mấy phát, vừa thả lỏng tay con chim đã vội chạy thoát thân.
“Cát ——” Con chim to rơi xuống đất, điên cuồng đập cánh lao về phía Thước Thừa Dụ, cái mỏ sắc nhọn suýt nhằm thẳng vào chân mà mổ.
“Đệch, chim chóc gì mà hung thế này!” Thước Thừa Dụ vừa mắng vừa tránh. Con chim cũng không chịu thua, lập tức bay lên công kích cả trên lẫn dưới, khiến cho Thước Thừa Dụ vô cùng chật vật.
Thước Cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-chu-tich-phi-nhan-loai/1338077/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.