La Phú Quý ngồi chồm hỗm trước cửa nhà Thước Cần, tỏ vẻ nếu không có thức ăn hoàng gia cho mèo thì kiên quyết không chịu vào.
“Ha ha, mong còn không được, tạm biệt.” Thước Cần chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười lớn.
Phú Quý ngồi dưới đất, hơi ngước đầu lên, đôi mắt xanh biếc trong veo như thủy tinh lấp lánh lấp lánh, ngây thơ vô tội nhìn Thước Cần.
……. Thật sự là quá đủ rồi!
Thước Cần ôm mèo béo, lết đến cửa hàng thú nuôi trong khu, mua một gói thức ăn hoàng gia cho mèo cỡ lớn đem về nhà.
“Tổ tông của tôi ơi, ngài ngoan ngoãn ngồi đây ăn đi!” Hắn đổ thức ăn cho mèo ra tô nhỏ đặt lên bàn, sau đó nhanh chóng lấy đồ đi tắm, hôm nay thật sự quá xui xẻo.
Tắm rửa xong, nằm thừ người ra giường, Thước Cần mới cảm nhận được bản thân đã trải qua một ngày điên loạn tới mức nào, thậm chí đến bây giờ hắn vẫn không biết rốt cuộc đây là hiện thực hay chỉ là hắn đang nằm mơ.
Phú Quý được ăn no ngoan ngoãn nằm ghé vào bên gối hắn, cái đuôi trắng mềm khẽ đung đưa. Thước Cần nhìn chằm chằm nó một lúc, chậm rãi nhích đến gần.
“Này, Phú Quý đại tiên, rốt cuộc Thiều chủ tịch có lai lịch thế nào?”
Phú Quý vặn vặn người, ánh mắt sáng lấp lánh: “Meow, chủ nhân rất có lai lịch đó.”
“Nói thừa! Tao đang hỏi anh ta có lai lịch thế nào mà!”
Vật biểu tượng La Phú Quý vươn một móng vuốt, chỉ chỉ lên trên: “Bên trên có người.”
Thước Cần theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-chu-tich-phi-nhan-loai/1338070/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.