Mặc dù chuyện này rất kỳ lạ, nhưng một người theo chủ nghĩa duy vật như Thước Cần cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo Hồ Diệu đi vào quán trà.
Cửa lớn bằng gỗ chạm khắc hoa văn mở rộng, để lộ ra một bộ bình phong bằng gỗ tử đàn bọc lụa trắng, tổng cộng có tám tấm, trên mặt lụa ẩn hiện vô số các loại cây cối chim muông.
Chịu ảnh hưởng từ ông ngoại, Thước Cần cũng am hiểu khá nhiều về cổ vật, vừa nhìn đã biết đây là đồ cổ. Một quán trà có thể đặt thứ quý giá như thế trước cửa, xem ra hắn tốn công đi chuyến này cũng không uổng phí.
Vòng qua bình phong bước vào bên trong, tiếng nước róc rách và không khí tươi mát lập tức tràn ngập trong không gian. Thước Cần và Hồ Diệp không nhịn được hít sâu một hơi. Không khí ở đây có cảm giác trong lành như đang ở trên núi cao sau cơn mưa, dường như chỉ cần hít thở thôi cũng đủ để tâm hồn khoan khoái nhẹ nhàng.
Thước Cần kinh ngạc đưa tay vén tấm rèm trúc bên quầy tính tiền lên, bên trong là một gian phòng trang nhã được bài trí theo phong cách cổ xưa, ánh sáng cũng không có quá nhiều, chỉ có khoảng ba bốn bàn cho khách, cũng không tìm được tiếng nước chảy phát ra từ đâu.
“Xin hỏi hai vị cần gì?” Lúc Thước Cần và Hồ Diệu đang nhìn xung quanh, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh như băng.
Thước Cần quay đầu lại, đứng phía sau bọn họ là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-chu-tich-phi-nhan-loai/1338065/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.