Quả nhiên lúc Nhiêu Tĩnh đi ra, Cố Nghiên vẫn còn ở đó, mà hai người đàn ông kia đã đi rồi, còn không biết là đi lúc nào. Cố Nghiên đứng rất thẳng, anh vốn đã cao, Nhiêu Tĩnh cảm thấy còn có thể so chiều cao với Triệu Phương Cương. Thấy cô đi ra, anh chỉ liếc mắt nhìn cô, nhưng không tìm ra bất kỳ biểu cảm gì. Trong tay Nhiêu Tĩnh còn cầm khăn giấy của anh, cô đi qua trả lại cho anh. “Em cứ cầm đi.” Anh nói. “Tôi có.” Nhiêu Tĩnh lại khăng khăng phải trả lại cho anh. Anh cũng chỉ có thể nhận lại. Nhiêu Tĩnh cũng không nói nữa, chỉ chú ý bước ra ngoài, anh thì chậm rãi đi theo sau. “Bám đuôi.” Cô vừa đi vừa không nhịn được nói móc. Tới chỗ tập hợp rồi hướng dẫn viên du lịch hỏi cô sao lại chậm như thế, cô nói đi vệ sinh, một lát sau Cố Nghiên đến, hướng dẫn viên du lịch lại hỏi anh, anh cũng nói đi vệ sinh. Bà lão im lặng ngồi trên hòn đá ở bên cạnh phe phẩy cái quạt mình mang theo, khẽ cười không nói chuyện. Đủ người rồi hướng dẫn viên dẫn mọi người đi ăn cơm, ăn cơm theo đoàn không thể so được với ở nhà, chỉ là Nhiêu Tĩnh cảm thấy cơm hôm nay thật sự khó mà nuốt trôi, ngay cả mấy con cá đặc sản ở địa phương cũng không cạo vảy, đừng nói đến ăn, ngửi đã thấy tanh, cái này thật sự khiến cô ấy không thể chịu đựng được, vì thế không ăn được mấy miếng thì cô đã không đói nữa rồi. “Cô gái, sao cháu ăn ít thế?” Bà lão nhìn thấy cô ấy buông đũa nói. Nhiêu Tĩnh lấy khăn giấy lau miệng, “Cháu giảm cân ạ.” “Nhưng cháu đã đủ gầy rồi, nếu không ăn hoạt động buổi chiều sợ là không đi nổi đâu.” Bà lão lại nói. Nhiêu Tĩnh không nói tiếp, chỉ cảm thấy hai mẹ con này sao lại đáng ghét như vậy chứ? Hành trình buổi chiều là đi Cổ Trại, người dân bản xứ nhiệt tình chào đón bọn họ, vừa khiêu vũ lại hát, xong rồi còn mời bọn họ vào nhà của mình, Nhiêu Tĩnh cảm thấy rất ồn ào, nên một mình ở bên ngoài đi dạo một chút, nhưng không đi được mấy bước thì cảm thấy mình đói rồi. Cô nghĩ chỗ đồi núi cằn cỗi hoang vắng này cũng không có gì bán, chỉ có thể uống mấy ngụm nước cho đỡ đói, cô tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống, một lát sau hướng dẫn viên du lịch đến, thấy cô có một mình thì hỏi cô sao không vào trong chơi một chút. “Hơi ồn.” Nhiêu Tĩnh chỉ cười. “Cô tới một mình sao?” Hướng dẫn viên hỏi cô. “Ừ.” “Cô ở trong đoàn luôn luôn yên tĩnh, cũng không nói gì, là từ thành phố lớn tới đúng không?” “Không phải, thành phố tuyến hai thôi.” Hướng dẫn viên du lịch như có như không bắt đầu nói chuyện với cô, cái loại đột nhiên lôi kéo làm quen này, Nhiêu Tĩnh sao có thể không nhìn ra anh ta có ý với mình. Chỉ là anh ta khác Cố Nghiên, ít nhất Cố Nghiên muốn mặt có mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, cô thuần tuý là có hứng thú với cơ thể của anh, nhưng với hướng dẫn viên du lịch đầy mỡ này, thì cô ‘ăn’ không nổi. Một lát sau mọi người từ trong nhà dân đi ra, có lẽ bà lão mệt rồi, Cố Nghiên tìm thấy hướng dẫn viên du lịch, đi tới hỏi có thể để người lớn tuổi quay về xe nghỉ ngơi trước hay không. Hướng dẫn viên du lịch nói có thể, bèn để cho bọn họ đi cùng anh ta. Nhiêu Tĩnh cũng cảm thấy cứ ở lại tiếp cũng không có ý nghĩa, cũng quay lại xe ngồi. Tới xe rồi cô càng đói, lúc ngồi ở trong xe còn nghe cái bụng lại vang lên tiếng ùng ục. Lúc này Cố Nghiên sắp xếp xong cho mẹ đã ngồi trở lại bên cạnh cô, tất nhiên anh cũng nghe thấy, nên nhìn cô một cái. Nhiêu Tĩnh lườm anh, “Cô cái gì mà nhìn, bộ anh chưa bao giờ đói bụng sao?” Anh không nói gì, chỉ im lặng cầm từ trong túi ra mấy cái bánh ngọt, nhẹ nhàng đưa đến trong tay cô. Nhiêu Tĩnh từ chối, “Tôi không cần.” Cô mới không thèm ăn đồ của anh ta. Anh cũng chỉ để ở đằng sau chỗ ngồi của cô, sau đó nhắm mắt ngủ. Nhiêu Tĩnh tiếp tục nghe nhạc, nhưng càng nghe càng đói, cuối cùng cô có phần không chịu nổi, lặng lẽ nhìn thoáng qua bên trái, nhìn thấy anh đang ngủ, mới nhẹ nhàng lấy gói bánh, nhẹ nhàng xé ra, cắn một miếng, thật ngon, thế là ăn xong một miếng cô lại ăn một miếng nữa. Cố Nghiên nhắm mắt nằm ở chỗ đó, bên tai có tiếng sột soạt cô xé mở gói bánh, khoé môi anh lén lút cong lên một chút. Chỗ ngủ lại buổi tối là khách sạn suối nước nóng, mọi người có thể ngâm suối nước nóng miễn phí, Nhiêu Tĩnh kiểm tra suối nước nóng ở đây một chút, thế mà lại là suối nước nóng tự nhiên, cô xem ti vi trong phòng một lát, cố ý chọn lúc đêm khuya đi ngâm. Cô thay áo tắm, khoác áo choàng tắm đi đến suối nước nóng theo đường của khách sạn. Giờ này đúng là đã không có bao nhiêu người nữa, chỗ lối vào còn có cái bể bơi có nhiệt độ ổn định, để mọi người làm quen nhiệt độ trước, Nhiêu Tĩnh cởi áo choàng tắm từ từ đi xuống.
Cô cũng không định bơi, chỉ định đợi ở bên trong một lát cho quen nhiệt độ rồi đi lên, ai biết mới vừa đi xuống thì vùng nước phía trước đột nhiên nhô ra một cái đầu người, làm cô hoảng sợ. Buổi tối Cố Nghiên đến bơi, lặn xong chuẩn bị lên bờ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của phụ nữ, anh vuốt tóc lau mặt, vừa nhìn thì ra là Nhiêu Tĩnh. Nhiêu Tĩnh vừa thấy là anh, thì bắt đầu mắng, “Anh có bệnh à, đêm hôm khuya khoắt ở đây lặn?” Anh bơi qua, đến gần cô một chút, “Dọa em rồi?” “Nói thừa.” “Sao muộn như thế mới đến đây?” “Liên quan cái rắm gì đến anh.” Nhiêu Tĩnh vẫn là cái dáng vẻ khó ưa kia, cô nói xong thì muốn lên bờ, lại bị Cố Nghiên vươn tay giữ chặt. Cô trừng anh, “Anh làm cái gì?” “Em nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?” Nhiêu Tĩnh giãy dụa, nhưng làm sao là đối thủ của anh, “Tôi cảnh cáo anh Cố Nghiên, anh lập tức buông tay cho tôi, nếu không tôi sẽ la to phi lễ đó.” “Vậy em cứ la đi.” “Anh cho là tôi không dám đúng không?” Anh cứ không thả. Nhiêu Tĩnh thật sự muốn la, “Phi… ưm…” Nhưng vừa mới mở miệng đã bị anh chặn môi. Cô đẩy anh ra, anh lại cứ áp sát vào người cô, một đôi chân ở trong nước của cô giãy dụa muốn đạp anh ra, lại bị anh dùng lực nắm chặt, sau đó dựa vào lực đẩy của nước dồn cô đến bên bờ tường. Nụ hôn của anh rơi xuống dồn dập, không để cho cô có một chút cơ hội thở dốc nào, cô lại dùng tay đánh, anh lấy cơ thể đè cô lại, lưỡi của anh tiến vào thăm dò vào trong miệng cô, cô cắn anh cũng không lui lại, quấn quít lấy lưỡi của cô đáp lại chính mình. Sự chống cự của Nhiêu Tĩnh dần dần yếu đi, tay của anh ở trong nước đỡ lấy eo nhỏ của cô, giam giữ cô chặt chẽ. Áo tắm của cô là kiểu gợi cảm, trước ngực là hai miếng vải đan chéo nhau, dáng vẻ của bọn họ bây giờ quả thật chính là cô đang dán ở trên người anh. Cả người cô run lên, hai người rõ ràng đều ở trong nước, nhưng cơ thể của anh rất nóng, nóng bỏng người như nụ hôn của anh vậy. Dưới bóng đêm, hai người cứ như vậy ở bể bơi cọ ra tia lửa, không thể không nói kỹ thuật hôn của anh rất tuyệt, ít nhất giờ phút này khiến cho cô không thể tiếp tục từ chối, thậm chí từ từ trở nên thuận theo. Thế là, hai người lại thêm một lần say sưa nữa, hôn một đường từ chỗ suối nước nóng đó đến phòng của Cố Nghiên. Trong căn phòng của anh là tatami kiểu Nhật, lúc Nhiêu Tĩnh bị anh đè xuống còn cảm thấy cái đệm quá mỏng, nằm giống như là nằm lên sàn nhà, rất cứng cũng rất thô, nhưng lúc ấy củi khô bốc lửa, cô cũng chỉ có thể chịu đựng, một đêm này còn kịch liệt hơn lần trước, cuối cùng Cố Nghiên đưa cô đến cửa sổ sát đất, đối diện với cái núi đầy cây đó, đẩy cô tựa lên tấm thuỷ tinh. “Gọi tên anh đi…” Anh ở sau cô nói. Nhiêu Tĩnh có phần không đứng vững được, “Cố, Cố…” Anh dựa sát lại cô hỏi, “Cố gì nào?” Cô ngập ngừng, “Cố… Nghiên.” Cứ như thế cô bị ép gọi tên của anh cả một đêm, Nhiêu Tĩnh cảm thấy giọng nói của mình đều khàn luôn rồi. Rạng sáng Nhiêu Tĩnh tỉnh lại, cô được Cố Nghiên ôm chặt vào trong lòng, anh ngủ rất sâu. Cô hơi cử động, anh giống như nhận ra nên lại siết chặt cánh tay, ôm cô kéo vào trong lòng. Cô thử đẩy anh ra, không ngờ tới anh lại mở mắt rồi. Ánh mắt thật lim dim và lại mơ màng, không giống như tỉnh táo lắm, anh nhìn thấy Nhiêu Tĩnh vẫn còn ở trong lòng mình, mớin nhắm lại, sau đó môi nhẹ nhàng hôn lên vai của cô một chút. Nhiêu Tĩnh sửng sốt, anh lại đến gần cần cổ của cô, ôm lấy cô, kéo chăn đắp kín cho cô. “Đừng đi.” Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ một lát sau lại ngủ tiếp. Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, Nhiêu Tĩnh nhìn trần nhà lại không buồn ngủ. Sáng sớm, cô vẫn là đi trước. Hành trình ngày hôm sau lại là đi leo núi hít thở khí trời, ngoại trừ lúc trên xe hai người ngồi cùng một chỗ, không có trao đổi gì như cũ, chỉ là lúc xuống xe Cố Nghiên đột nhiên gọi cô ấy, “Nhiêu Tĩnh.” Cô dừng chân nhưng không quay đầu lại. “Có thể, thêm WeChat của em không?” Anh ở phía sau cô hỏi.
Nhiêu Tĩnh nhìn cũng không nhìn anh đã trả lời, “Không thể.” Sau đó một mình xuống xe. Nhiêu Tĩnh cảm thấy đi du lịch lần này chẳng khác nào mình tự ngược cả, sợ là mấy ngày này leo núi đã nhiều bằng số lần leo của cả đời này rồi. Ngày hôm qua lăn qua lăn lại mệt chết đi được, cô không đi được mấy bước thì sức lực đã không chống được nữa bắt đầu thở hồng hộc rồi. Đến giữa sườn núi, hướng dẫn viên để mọi người nghỉ một lát, Nhiêu Tĩnh đặt mông ngồi ở trên ghế đá, nhưng chỉ có hai cái ghế đá, cô ngồi xuống thì người khác không thể ngồi. Cố Nghiên đứng ở chỗ mẹ anh, vừa che ánh nắng mặt trời vừa quạt, bà lão thở hổn hển hình như có chút không đứng nổi. Nhiêu Tĩnh nhìn thấy thì đứng lên, “Bác à, bác ngồi đi.” Nhiêu Tĩnh đã tránh ra rồi, bà lão nói cảm ơn rồi ngồi xuống, lại dịch sang bên cạnh, “Bên đó nắng, chỗ này vẫn có thể ngồi chen thêm một người.” Nhiêu Tĩnh nói, “Không sao ạ.” Nhưng bà lão rất nhiệt tình gọi cô, “Đến đây đi, nếu không bác ngồi cũng thấy ngại.” Cảm thấy Cố Nghiên cũng nhìn cô, thêm ánh mắt chân thành của bà lão, cuối cùng cô cũng di chuyển bước chân ngồi xuống. Bà lão đổi cái quạt sang tay trái quạt, như vậy thì cũng có thể quạt cho cô luôn. Bà lão nhìn cô, bắt đầu nói chuyện, “Làm sao lại đi du lịch một mình?” Nhiêu Tĩnh biết ngay mà. “Bạn của cháu đột ngột có chuyện không đi được, nên chỉ còn mỗi một mình.” “Người bạn này của cháu cũng tệ quá.” Nhiêu Tĩnh cố nặn ra một nụ cười nhạt. Bà lão lại nói, “Cháu xinh xắn như vậy, chắc là có rất nhiều người theo đuổi đúng không?” Nhiêu Tĩnh không ngờ bà ấy sẽ hỏi thẳng ra như vậy, trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không xong, chỉ đành mở chai nước ra uống nước để trốn tránh. Bà lão lại quạt quạt, “Vậy cháy thấy Cố Nghiên nhà bác thế nào?” Nhiêu Tĩnh suýt chút nữa thì bị sặc. “Mẹ!” Cố Nghiên gọi một tiếng. Ai ngờ bà lão lại không để ý đến anh, giống như tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ, “Cố Nghiên nhà bác cũng chưa có bạn gái, hơn nữa lại là luật sư, lần trước cháu nói mình độc thân, bác thấy tuổi tác hai đứa cũng xấp xỉ nhau, cháu thật sự có thể cân nhắc Nghiên Nghiên nhà bác một chút nha.” Nhiêu Tĩnh chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế, mẹ của bạn giường giới thiệu con trai cho mình, này gọi là chuyện gì? “Bác à, cháu…” “Chỉ có điều nhà bác cách thành phố C hơi xa, nhưng con gái của bác ở thành phố C, bác cũng thường xuyên đến thành phố C.” “Bác ạ, mặc dù cháu không có bạn trai nhưng đã đang tìm hiểu đối tượng xem mắt rồi, thật xin lỗi.” Nhiêu Tĩnh trực tiếp ngắt lời bà ấy. Giọng nói của cô hơi không tự nhiên, bà lão sửng sốt một chút, sau đó giải thích với cô, “Ồ, là bác đã mạo muội rồi.” “Không có gì ạ.” Nhiêu Tĩnh đứng lên, cũng không tiếp tục ngồi cùng bà ấy. Cố Nghiên vẫn đứng ở đó, cũng không nói gì, hình như vẫn đang nhìn cô. Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Nhiêu Tĩnh nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch cách đó không xa đang gọi bọn họ đi tiếp, cô cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi lên trên. Lúc đến đỉnh núi cô cũng không nhìn thấy hai mẹ con họ đi lên, cô cũng không nghĩ nhiều, tự mình chụp ảnh phong cảnh. Lúc xuống núi cô thấy hơi đau chân nên đi chậm một chút, tách khỏi nhóm người, tới lúc cô một mình trở lại trên xe, phát hiện chỗ ngồi của Cố Nghiên trống không. Những người khác ở cùng một chỗ không biết đang thì thầm nói cái gì, chỉ một lát sau hướng dẫn viên du lịch đi lên rồi, đếm số người một chút rồi bảo lái xe khởi hành. Lúc này Nhiêu Tĩnh mới phát hiện không thấy đồ đạc của Cố Nghiên, cô lại nhìn chỗ của bà lão, cũng là trống không. Xe chạy đi, có người ngồi ở trước mặt, còn đang cảm thán. “Bà lão kia vừa rồi lúc leo núi còn rất tốt, không nhìn ra chút nào là có bệnh nan y, con trai cũng hiếu thảo, thấy bà ấy không còn nhiều thời gian còn đặc biệt đi du lịch cùng bà ấy, bà lão đang đi, nói ngất xỉu liền ngất xỉu, quá đột ngột rồi.” Nhiêu Tĩnh nhìn vị trí bên phía tay trái trống không, mất hồn trong một lát. “Bây giờ ngồi xe cứu thương đi bệnh viện cấp cứu, thật sự là không hề có dấu hiệu gì luôn, vừa nãy con trai bà ấy ôm bà ấy dáng vẻ vội vã xuống núi, mọi người không nhìn thấy cậu ấy hốt hoảng thế nào đâu, hy vọng bà ấy không sao.” Chại nước khoáng trong tay Nhiêu Tĩnh bị cô bóp tới hơi biến dạng mà cô cũng không phát hiện ra. Sau đó, đến tận lúc kết thúc chyến du lịch, cô ấy cũng không gặp lại mẹ con Cố Nghiên lần nào nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]