Đồ Tiểu Ninh cuối cùng cũng được nhận chính thức rồi. Bà Từ mừng chảy nước mắt, “Nhiều năm như vậy thật là không dễ dàng gì”. Bà vừa lấy khăn giấy lau nước mắt vừa dùng tay vỗ bàn, “Đồ Tiểu Ninh, cuối cùng mẹ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, sau này mẹ có thể ngẩng cao đầu trước mặt dì con rồi!”
Đồ Tiểu Ninh lại đưa cho mẹ mấy cái khăn giấy, “Vốn dĩ cho tới bây giờ con cũng không muốn so sánh với bọn họ.”
Bà lại chú ý đứa con rể ngồi chung với con gái, ngày càng có cảm giác xứng đôi vừa lứa, bà nheo mắt cười hứng thú, “Việc đại sự này cuối cùng cũng xong, nhưng còn một việc, tiếp theo các con tính bao giờ hoàn thành?”
Đồ Tiểu Ninh ngồi trên bàn ăn, đang chăm chú múc canh đưa cho Kỷ Dục Hằng không suy nghĩ ý đồ trong lời nói của mẹ, “Còn có chuyện gì sao ạ?”
Bà mẹ lại vỗ vỗ bàn, “Con cái, trước kia công việc không ổn định thì thôi, bây giờ ổn định rồi, thì chuyện này là việc quan trọng nhất cần phải hoàn thành rồi.”
Đồ Tiểu Ninh giữ nguyên tư thế cầm bát canh lơ lững, cô vô thức nhìn Kỷ Dục Hằng.
Con cái, lúc trước cô cũng có dự định sinh con, chỉ là anh nói chờ thêm một chút, bây giờ cô cũng có biên chế rồi, chuyện này cũng nên suy nghĩ kỹ càng.
Kỷ Dục Hằng theo thói quen gắp phần thịt trên bụng cá bỏ vào chén Đồ Tiểu Ninh, “Mẹ, chuyện này con vẫn luôn suy nghĩ, lúc trước Ninh Ninh vẫn chưa có biên chế, con lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172825/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.