Chi phiếu tất nhiên là Đồ Tiểu Ninh không nhận, trợ lý nhà người ta không nhiều lời nữa, cất chi phiều rồi đi luôn.
Đồ Tiểu Ninh một mình ngồi yên tĩnh trong phòng, bắt đầu cảm thấy hối hận vì bản thân không nắm lấy cơ hội, vừa rồi thật ra là một cơ hội tiếp thị rất tốt, so với kế hoạch ban đầu chuẩn bị thông qua quan hệ doanh nghiệp tiến vào phòng tìm cơ hội nói chuyện với cô ấy còn tốt hơn, thứ nhất là không đột ngột mạo muội, thứ hai là sau khi cứu người ta thì mở miệng sẽ không gây ác cảm.
Cô chán nản ủ rũ, tốt rồi, lần này cô thực sự nghèo rớt mùng tơi rồi, không những ko lấy chi phiếu mà còn bỏ lỡ mất mấy triệu liền, mấy triệu đó!
Về đến nhà cô còn không lên nổi tầng, gọi điện thoại kêu Kỷ Dục Hằng xuống dưới, anh vừa nhìn thấy cô khắp người đều là vết thương đã vô cùng lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Đồ Tiểu Ninh hơi lúng túng: “Em, em cũng chỉ diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi.”
Kỷ Dục Hằng cau mày, không hỏi gì nữa, trước tiên khom người xuống bế cô, Đồ Tiểu Ninh hơi động một tí mà toàn thân đã đau nhức rồi, Kỷ Dục Hằng nhìn cô, sắc mặt vô cùng khó coi.
Được anh bế về nhà, Đồ Tiểu Ninh lúc này không cần giả bộ là người tàn tật nữa, bới vì từ hôm nay trở đi cô đích thực là một kẻ ‘tàn tật’ rồi.
Kỷ Dục Hằng giận tím người xanh mặt, như có thể ăn thịt người vậy, cô không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172821/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.