Chuyện Kỷ Dục Hằng đi tổng bộ dường như không ai trong ngân hàng biết, hôm sau đi làm Triệu Phương Cương còn đang hỏi sao cả một ngày trời không thấy sếp xuất hiện, cũng không trả lời tin nhắn WeChat. Đồ Tiểu Ninh nghĩ lẽ nào không phải là chuyện công việc sao? Nếu không sao ngay cả Triệu Phương Cương cũng không biết? Buổi tối tan tầm cô gửi tin nhắn WeChat cho mẹ nói hôm nay sẽ về nhà ngủ lại, sau đó đi tới bệnh viện thăm mẹ chồng. Hôm nay trạng thái tinh thần của mẹ chồng cô cũng khá tốt lắm, thấy cô đến rất vui vẻ, không muốn hộ công đút cơm cho bà ăn, mà muốn cô đút, nhõng nhẽo như một đứa trẻ. Đồ Tiểu Ninh nhẫn nại ngồi xuống cầm chiếc muỗng lên. Tầm mắt mẹ chồng cô vẫn đang nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng bệnh, Đồ Tiểu Ninh nhìn theo sang, cánh cửa phòng bệnh vẫn khép kín, chỉ có một vài cơn gió thổi qua, khẽ rung cánh cửa. Đồ Tiểu Ninh cầm khăn giấy lau khóe miệng cho bà, nói cho bà biết, “Mẹ, Dục Hằng hai ngày nay phải đi công tác, khi nào anh ấy về sẽ đi thăm mẹ.” “À……” Bà cũng không nói gì, nhưng ánh mắt bà lại buồn bã ảm đạm. Đồ Tiểu Ninh biết bà rất mất mát, trong lòng cô cũng cảm thấy khó chịu, lại múc một muỗng cháo đút cho bà, nhưng bà lắc đầu không muốn ăn. “Vậy con gọt trái cây cho mẹ nhé?” Đồ Tiểu Ninh nhẹ nhàng hỏi. “Mẹ không ăn đâu, mẹ muốn nằm nghỉ ngơi một chút.” Bà nhẹ giọng nói, có chút buồn ngủ rồi. Đồ Tiểu Ninh vén chăn cho bà, đứng dậy muốn đi rửa chén, đột nhiên bà đưa tay kéo cô lại. “Sao vậy mẹ?” Bà trầm ngâm nhìn cô một lúc, mới chậm rãi mở miệng, “Nói Dục Hằng, sau này đừng vất vả như vậy nữa.” Đồ Tiểu Ninh gật đầu cầm tay bà, bà nắm chặt tay cô một lúc, sức lực cũng lớn hơn bình thường, một lát sau mới buông tay ra, “Các con phải khỏe mạnh nhé.” “Dạ.” Gần đây bà thường hay cảm thán như vậy, Đồ Tiểu Ninh cũng không quá để trong lòng, cầm chén lên lại nhìn bà, “Mẹ, con đi rửa chén, sẽ quay lại với mẹ ngay.” Bà gật đầu, mỉm cười, “Ừ, con đi đi.” Đồ Tiểu Ninh đứng dậy rời đi, như thường ngày đi tới bồn rửa tay cuối hành lang rửa chén đũa, sau khi cô rửa sạch lau khô trở về, đột nhiên nhìn thấy một đám bác sĩ, y tá đang vội vã đi tới, miệng la hét, “Nhanh nhanh nhanh.” Chứng kiến tình cảnh này, trong lòng cô không nhịn được căng thẳng, tầm mắt không tự chủ được mà đuổi theo bọn họ, mãi cho đến khi bọn họ đi vào phòng bệnh cả người cô mới rùng mình, tay cầm bát đũa bắt đầu run rẩy, bởi vì bọn họ đang chạy về phía phòng bệnh của mẹ chồng cô. Cơ hồ theo bản năng cô bắt đầu chạy trốn, tiếng huyên náo trên hành lang lúc này cũng không vang vọng bằng tiếng bước chân ngổn ngang của cô. Hộ công đang đứng ở một bên hành lang vừa thấy cô đã tiến lên đón, trên mặt một giọt nước mắt cũng không có nhưng nói chuyện lại mang theo tiếng khóc, giọng cao vút, như sợ người khác không nghe thấy, “Ôi cô Kỷ! Cô chân trước mới vừa đi ra ngoài, chị Ngô đã không ổn rồi! Cô nhanh vào nhìn mặt bà ấy một lần cuối cùng đi!” Đồ Tiểu Ninh như bị trùm đầu đánh một gậy, ngây ngốc tại chỗ, sau đó lục phủ ngũ tạng trong thân thể như bị xáo trộn, từ cơn đau âm ỉ lan tràn đến tận xương cốt, đau đớn như kim châm khiến cô không thở nổi. “Dì, dì.” Cô cắn răng, hận không thể ném những thứ trên tay vào mặt hộ công, “Bà đang nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Cuối cùng cô không nhịn được mà giống như đang gào lên. Những người nhà của bệnh nhân khác đang đi lại trong hành lang đều quay lại nhìn cô, mái tóc dài xõa tung, viền mắt đỏ hoe, toàn thân cô đều run rẩy. Hộ công chỉ vào phòng bệnh, nói, “Tôi không có nói bậy! Nếu không tự cô vào nhìn đi! Đang phải sử dụng máy kích tim rồi!”
Đồ Tiểu Ninh thất thần nhìn sang, cửa phòng bệnh bị đóng chặt, rất nhiều bác sĩ y tá vây quanh, đang kích tim cho mẹ chồng cô. Chén đũa trong tay cô rơi xuống đất loảng xoảng, chén thủy tinh dày vỡ thành mảnh nhỏ, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy như bị dội một chậu nước đá lạnh thấu xương, lạnh từ đầu đến chân, từng cái lông măng trên da đều bị dựng đứng lên. Một giây sau cô chạy về phía phòng bệnh, “Mẹ! Mẹ ơi!” Y tá bên ngoài vội vàng ngăn cản cô, “Chị Kỷ, chị bình tĩnh lại đi, đừng làm ảnh hưởng chúng tôi cấp cứu bệnh nhân.” “Không được, mẹ của tôi, tôi không thể để cho mẹ tôi ở bên trong đó một mình được, tôi, tôi……” Cô nói không thành lời, không thể khống chế được bản thân. Mấy y tá vội ôm lấy cô, liên tục khuyên bảo cô, nói, “Chị bình tĩnh một chút, bình tĩnh.” Nhưng tròng đầu cô chỉ có một ý muốn được nhìn thấy mẹ chồng, rõ ràng vừa rồi cô còn cười nói với bà, nắm tay bà, sao lại như vậy được chứ? Không thể nào, không thể nào! Còn đang xô đẩy giẫy giụa, cửa phòng bệnh đột nhiên mở, bác sĩ đi ra, người bước ra đầu tiên là bác sĩ điều trị chính, Đồ Tiểu Ninh nhận ra ngay. Cô vội vàng tiến lên níu chặt cánh tay ông ấy, cũng không còn quan tâm có lịch sự hay không, giọng nói và thân thể cô đã run rẩy lắc lư, “Bác, bác sĩ…..” Nhưng cô vẫn chưa nói xong câu hoàn chỉnh, bác sĩ đã lắc lắc đầu với cô, ông ta nói, “Cô Kỷ, rất xin lỗi, chúng tôi, đã cố gắng hết sức.” Ánh mắt Đồ Tiểu Ninh trống rỗng lướt qua ông ta, nhìn về phía giường bệnh, y tá đang phủ vải trắng. Cô lại như một con diều đang lướt gió trên trời cao, đột nhiên dây diều đứt, cánh diều lảo đảo, đong đưa trong gió, sau đó mãnh liệt rơi xuống, đập xuống đất, tan xương nát thịt. Cô buông lỏng bàn tay níu lấy bác sĩ, hai mắt tối thui, lảo đảo về phía sau ngã uỵch xuống mặt đất. Bên tai lại vang lên một trận ầm ĩ, có người gọi cô, có người tới lôi kéo cô, cô lại dường như đã không còn chút sức lực, nơi nào đó ở tận đáy lòng cô dường như đã sụp đổ không thể vực dậy, cổ họng tắc nghẽn, muốn khóc lại chẳng thể khóc ra tiếng, ngây người như phỗng trên mặt đất, như một kẻ ngốc mặc cho người khác vây quanh. Nhà xác của bệnh viện, Đồ Tiểu Ninh đứng ở một góc, cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương, lạnh đến mức cô không ngừng run rẩy, ngay cả hàm răng cũng không ngừng run lên lách cách. Hai vợ chồng cô giáo Ngô chạy tới đầu tiên, bà ấy vừa đến đã nằm nhoài lên người mẹ chồng cô, khóc đến tan nát cõi lòng, chú tới kéo ra cũng kéo không được. Một lát sau, cha mẹ Đồ Tiểu Ninh cũng vội vàng chạy đến, đôi mắt mẹ cô đỏ hoe nhìn cô đang đứng ở một góc, lặng lẽ đi tới, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của cô rồi nắm thật chặt bàn tay cô. Gặp được mẹ, Đồ Tiểu Ninh mới như được sống lại một chút, cô dựa vào người bà, như khi còn bé rúc vào lòng bà hấp thụ hơi ấm. “Mẹ, mẹ nói xem, có phải con chẳng có chút lương tâm nào không.” Cô bỗng nhiên hỏi vậy, lại không nghe ra giọng nói có cảm xúc như thế nào. Mẹ nhìn cô, tầm mắt cô vẫn nhìn mẹ chồng không còn chút nhiệt độ cơ thể đang nằm ở nơi đó. “Bà ấy, bà ấy đối xử tốt với con như vậy, bà ấy đi rồi, con, con lại không khóc nổi, một giọt nước mắt cũng không có.” Cô khẽ nói, giống như đang nói chuyện với mẹ, lại giống như đang tự thầm thì với chính mình. Mẹ ôm lấy cô, không nói gì, nghẹn ngào hỏi, “Dục Hằng đã biết chưa?” Đồ Tiểu Ninh như con rối lắc đầu một cái, âm thanh thì thào khó nghe thấy được, “Con không dám gọi điện cho anh ấy.” Bà ấy cảm thấy bàn tay cô càng ngày càng lạnh lẽo, thân thể không ngừng run rẩy, bà đau lòng ôm lấy cô càng chặt, sau đó nhẹ giọng gọi chồng. “Lão Đồ.” Cha cô đang đứng bên cạnh chồng của cô giáo Ngô, gương mặt bi thương, nghiêm túc, nghe thấy tiếng gọi bước đi qua, mới phát hiện sắc mặt Đồ Tiểu Ninh như tro tàn.
“Mau khoác áo cho Ninh Ninh.” Mẹ cô giục ông. Ông vội vàng cởi áo khoác của mình khoác lên người Đồ Tiểu Ninh, thấy con gái như vậy ông đỡ lấy bờ vai cô, không đành lòng mà thở dài, “Con gái, nếu không chịu được thì dựa vào cha khóc đi.” Đồ Tiểu Ninh lại như cái xác không hồn, cô ngơ ngác nhìn ông, “Cha, nhưng mà, nhưng mà con lại không khóc nổi.” Bộ dạng này của cô càng khiến cho mắt hai người đỏ hoe, mẹ cô nắm tay cô, “Hay là mẹ cùng con đi ra ngoài ngồi một lát? Ở trong này trong lòng càng khó chịu hơn?” Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, “Không được, không được, con muốn ở bên cạnh mẹ chồng, con muốn làm bạn với bà ấy, bà ấy ở đây một mình, quá lạnh lẽo.” Lần này hai người già cũng không kiềm chế được, mẹ cô quay lưng gạt lệ, cha cô lấy mắt kính xuống dụi dụi mắt, khàn giọng nói, “Được, cha mẹ đều ở đây cùng với con.” Đồ Tiểu Ninh cứ tiếp tục đứng, nhìn mẹ chồng, hai mắt bà nhắm nghiền, dáng vẻ giống như bình thường đang chìm trong giấc ngủ, cô lại một lần nữa cho rằng bà chỉ đang ngủ thiếp đi, chỉ một lát nữa sẽ tỉnh dậy, khuôn mặt bà hiền lành gọi cô, “Tiểu Ninh.” Không biết đứng bao lâu, lâu đến mức tứ chi cô cũng bị mất tri giác, đột nhiên cửa bị đẩy ra, bóng người dong dỏng đập vào mắt, tầm mắt cô khóa chặt ở nơi đó. Kỷ Dục Hằng vội vã bước vào căn phòng kín bí bách, mang theo mệt mỏi phong trần, nhưng nhiều hơn là vẻ nóng lòng thảng thốt, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy, trong nháy mắt đứng như trời trồng tại chỗ. Dì vừa nhìn thấy anh lao vọt tới. “Chát ——” Dì vươn tay tát anh một bạt tai. Đồng tử Đồ Tiểu Ninh đột nhiên co chặt lại, cái tát này không rơi lên mặt cô, nhưng lại càng đau đớn hơn so với việc bản thân cô bị đánh, cảm giác bỏng rát kéo dài, sau đó toàn bộ căn phòng vang lên tiếng gào khóc khản giọng của dì. “Công việc, công việc! Công việc quan trọng như vậy sao? Quan trọng tới mức mẹ con đi rồi con cũng không biết! Ngay cả một lần cuối bà ấy cũng không nhìn thấy mặt con! Không thể nhìn thấy con lần cuối!” Bà rống giận lại muốn tát anh, nhưng đã bị chú ngăn lại. “Đừng đánh nữa! Thằng bé cũng không biết!” Trong nháy mắt nửa gò má Kỷ Dục Hằng đỏ ửng, anh nhìn mẹ đang nằm yên tĩnh ở trước mắt, dáng vẻ thân thuộc giống như ngày thường, nhưng bà lại chẳng thể mở mắt ngồi dậy, cười ấm áp gọi anh một tiếng, “Dục Hằng, con trai.” Cảnh tượng anh sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã tới, bàn tay bắt đầu run rẩy, anh muốn bước tới bên cạnh bà, nhưng hai chân như đeo chì, khó khăn bước tới từng bước. Bên tai vẫn vang lên tiếng gào khóc của dì và tiếng khuyên can của chú, nhưng một câu anh cũng không nghe thấy, xung quang dường như đã bị bóng tối bao trùm, trong đầu anh chưa bao giờ lại đục ngầu đặc quánh như thế, cuống phổi như bị đổ đầy nước, anh giống như một kẻ sắp chết đuối không bấu víu vào được cái gì, hô hấp khó khăn. “Rầm ——” một tiếng, anh quỳ xuống, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, chỉ là trên mặt lại chẳng còn chút máu, ngay cả đôi môi anh cũng chỉ một màu trắng bạch đáng sợ. Sàn bệnh viện là sàn xi măng, âm thanh đầu gối đập lên sàn nhà nặng nề vang lên, dường như bóp chặt lấy trái tim Đồ Tiểu Ninh, cổ họng cô như bị thắt lại, một chữ cũng không thể nói ra, càng chẳng thế đi tới bên cạnh anh. Dì út cuối cùng cũng thôi gào khóc, nhìn Kỷ Dục Hằng đang quỳ nơi đó, không một tiếng động rơi lệ. Đồng tử Kỷ Dục Hằng tối tăm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể của mẹ, dường như chỉ trong một đêm anh đã mất đi thứ quan trọng nhất, cho dù anh đã nóng lòng gấp gáp lên đường, nhưng lại chẳng kịp nhìn thấy bà một lần cuối cùng, tối nay anh đã là người mất mẹ, ở thế giới này, từ đây trở đi anh trở thành kẻ mồ côi, một thân một mình, bơ vơ không nơi nương tựa. Anh kiêu ngạo như vậy, giờ khắc này như bị rút hết xương cốt, trở thành một xác chết di động, bi thương, cô đơn, ảm đạm, thê lương. Qua rất lâu, lâu đến mức hai chân anh tê dại đều không còn cảm giác, anh bỗng nhiên dập đầu, đầu anh đập mạnh trên nền xi măng cứng rắn, lạnh lẽo. Giọng nói không chút sức sống của anh vang lên trong không gian nhỏ hẹp, từng câu từng chữ đâm vào trái tim mỗi người. “Mẹ, con trai bất hiếu.” Nơi anh dập đầu, sàn xi măng màu xám nhạt đã ướt đẫm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]