Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi thứ đều rất tốt, anh đưa cô đi dạo trong trường đại học A, học sinh xung quanh đi qua đi lại.
“Đúng là đại học A, căng tin cũng rất đặc biệt, thực sự rất ngon.” Ăn xong bữa trưa, Đồ Tiểu Ninh hài lòng đến mức bụng muốn nổ tung.
“Có mười hai căng tin lớn nhỏ trong trường, nhưng hầu hết đều không bán cho người ngoài. Căng tin vừa rồi là một trong số ít căng tin bán cho người ngoài.” Kỷ Dục Hằng nói với cô.
“Mười hai cái? Vậy mỗi ngày các anh ăn cơm cũng mất công chọn xem phải ăn cái nào à?” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy khó tin, có điều đại học A quả thực lớn đến mức khiến cô hoài nghi nhân sinh luôn.
“Thật ra cũng không cần thiết, vì dù ăn liên tục một tháng ở một căng tin thì cũng sẽ không bị trùng lặp, ăn chán rồi thì đổi sang căng tin khác ăn tiếp một tháng là được rồi.”
“Các anh là trụ cột nước nhà, chuyện cơm nước đương nhiên tốt hơn mấy học sinh dốt như bọn em.” Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể nói như vậy, đột nhiên cảm thấy trước đây đưa anh ấy đến trường mình ăn cơm đúng thật là nhà nghèo mà đòi so với đại gia.
Vì đại học A quá lớn, lại thêm vấn đề thời gian nên những nơi anh đưa cô đi đều có chọn lọc cả.
Cô khoác tay anh, cùng anh tận hưởng khoảnh khắc riêng tư hiếm hoi thuộc về hai người.
“Mấy chỗ vừa đi có phải là những địa điểm tham quan nổi tiếng của trường các anh không?” Đi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172792/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.