Đồ Tiểu Ninh sắp thành đà điểu chôn chết mình dưới hố luôn rồi.
“Chuyện đó, em chỉ…” Cô vừa định giải thích thì điện thoại di động của anh lại vang lên.
Anh nhìn cô một cái rồi lại trả lời điện thoại, Đồ Tiểu Ninh thở dài sắp xếp lại mọi thứ.
Kỷ Dục Hằng cúp máy, Đồ Tiểu Ninh đã bước ra khỏi phòng tắm: “Chiều nay anh thực sự không cần phải đến trụ sở sao?”
Anh ừ một tiếng, bỏ điện thoại vào túi quần, sau đó để tay ở trong đó bấm một lúc lâu cho tắt máy: “Đi xuống ăn trưa thôi.”
Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới cảm thấy hơi đói bụng, cùng anh đi ra khỏi phòng.
“Em biết trang điểm?” Khi đợi thang máy, anh nhìn đèn báo tầng rồi nói, cũng không biết đó là câu hỏi hay câu trần thuật, đều có chút giống nhau.
“Em luôn biết mà, chỉ là đi làm em không có thời gian thôi, với lại cũng không biết trang điểm cho ai xem.”
Trước đó làm ở sảnh cô cũng chỉ thoa chút son khi đi làm, kết quả nhận lại một lượng lớn người hâm mộ là phụ nữ trung niên và cao tuổi, họ cảm thấy các cô gái trẻ phải nhẹ nhàng thoải mái như học sinh thì mới xinh đẹp, trang điểm đậm nhìn không quen chút nào.
Thang máy đến nơi, hai người đi vào, Đồ Tiểu Ninh thầm nghĩ từ khi đi Bali về cô cũng trang điểm mỗi ngày mà, anh không phát hiện ra sao? Chẳng lẽ thật sự như trên mạng nói, sự khác biệt giữa trang điểm và không trang điểm trong đôi mắt của thẳng nam chỉ cách một thỏi son?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172790/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.