Chương trước
Chương sau
Tuy Đồ Tiểu Ninh chỉ nói ở cạnh Lăng Duy Y một ngày, nhưng tâm trạng của Lăng Duy Y vẫn còn rất tệ. Nửa đêm khóc đến nỗi cơ mặt bị chuột rút, cả người cũng rất yếu, Đồ Tiểu Ninh rất lo cho cô ấy, cuối cùng Đồ Tiểu Ninh còn ở lại với cô ấy thêm vài ngày nữa, dù gì Kỷ Dục Hằng cũng không hề giục cô ấy về.
Cả hai người đều rất bận rộn trong công việc, anh thậm chí còn không có thời gian ở trong văn phòng. Triệu Phương Cương nói gần đây ngân hàng đang tham gia cuộc gọi thầu cho hạng mục tiền gửi của chính phủ. Do có sự giới thiệu từ cha của Nhậm Đình Đình, nên việc lựa chọn nhà thầu được chỉ định sẽ do bộ phận phát triển thị trường chịu trách nhiệm. Nếu việc lựa chọn nhà thầu thành công, bộ phận của họ sẽ có thêm 600 triệu tệ tiền gửi. Đến lúc đó thì sếp Kỷ Dục Hằng có thể danh chính ngôn thuận mà đảm nhận chức vụ giám đốc ngân hàng chi nhánh quận Tân Thành.
Trong nhóm Wechat 4 người, Hứa Phùng Sinh là người nhắn tin trước:
Tuyệt xử Phùng Sinh: [Cho nên, mỗi một nước cờ mà lão đại đi đều có suy tính hết.]
Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [@Người khổng lồ kiên cường]
Người khổng lồ kiên cường: [@Mời bạn Tĩnh Tĩnh, chị tag tôi làm gì?]
Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [Nếu cậu mà chơi thân với công chúa nhỏ, thì 600 triệu này của cậu cả đấy]
Người khổng lồ kiên cường: [@Mời bạn Tĩnh Tĩnh, tôi chí công vô tư mà, lão đại nói rồi, nếu lần đấu giá này mà thành công, thì mỗi người chúng ta được 100 triệu.]
Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [Quao, chị yêu lão đại!]
Tuyệt xử Phùng Sinh: [Quao, em cũng yêu lão đại!]
Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [@Người khổng lồ kiên cường, ủa 600 triệu đó, mà mỗi người được 100 triệu, vậy còn dư 100 triệu làm sao?]
Người khổng lồ kiên cường: [Lão đại nói rồi, tiếu Đồ chưa được nhận vào làm chính thức, chia cho cô ấy thêm 100 triệu nữa, một mình cô ấy được 200 triệu @Quả chanh nhiều C]
Đồ Tiểu Ninh bị đơ, một hồi sau cô mới nhắn tin tiếp trên nhóm.
[Cho em hỏi]
Ba người kia đồng loạt trả lời.
[Nói.]
Quả chanh nhiều C: [Mỗi người 100 triệu là chia tiền mặt hay là tiền gửi?]
Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [@Người khổng lồ kiên cường, làm ơn kick người này ra khỏi nhóm chat, cảm ơn.]
Đùa là một chuyện, cô đặt điện thoại xuống nhìn màn hình máy tính, chỉ cảm thấy trong lòng nóng ran.
Hôm nay lại không gặp anh ấy cả ngày, trong lòng Đồ Tiểu Ninh luôn cảm thấy trống rỗng. Cô tăng ca nán lại một tí nhưng cũng chưa thấy anh đi làm về. Trong lòng cứ suy nghĩ mãi nên cô nhắn tin cho anh.
[Bận gì thì bận, cũng phải nhớ ăn cơm, bớt uống rượu lại.]
Anh trả lời tin nhắn ngay, [Ừ.]
Ngưng một lát anh ấy lại nhắn thêm một dòng nữa [Chừng nào em về?]
[Tình trạng cậu ấy không ổn, em nghĩ hết tuần này.]
[Ừ.]
Đồ Tiểu Ninh xóa nhật ký trò chuyện, rồi cầm túi xách đi về, nhưng cô ấy vô tình gặp phải Hình tổng ngay lối vào thang máy.
Cô nhớ lúc cô cầm túi lên đi về là đã gần tám giờ, không ngờ anh ta cũng tăng ca đến khuya như vậy. Lúc này chỉ còn hai người bọn họ, cô cố ý đứng ở trước chiếc thang máy xa nhất, nhưng anh ta vẫn từ từ bước lại gần cô, “Tiểu Đồ, em dùng dầu gội gì mà thơm quá vậy.”
Đồ Tiểu Ninh nghĩ mình không gội đầu cũng được hai ngày rồi, kiểu tán gái này cũng cũ rích quá rồi đó.
Cô chào một tiếng, “Hình tổng.” Rồi cô mỉm cười ra mặt, “Hai ngày nay tôi gội đầu ngoài tiệm, nên tôi cũng không biết tiệm cắt tóc xài hiệu gì.”
Anh ta ậm ừ, rồi tiến lại gần, “Em nghĩ sao về chuyện mà anh đã nói với em lần trước?”
Đồ Tiểu Ninh né sang một bên, giả ngốc, “Chuyện gì thế Hình tổng?”
Anh ta cười khúc khích, “Cô bé này, em cố ý đùa với ông anh già này đúng không?” Vừa nói anh ấy ta vừa đưa tay gác lên người cô.
Đồ Tiểu Ninh đang tính né ra thì chợt nghe thấy một tiếng ho, thì ra là Quý Giai, cô ta đang khoanh tay trước ngực nhìn hai người bọn họ.
Đồ Tiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm, chào cung kính: “Chị Quý.”
Hình tổng rụt tay lại, đút tay vào túi quần, làm ra vẻ nghiêm túc, “Tiểu Quý à, em tan làm rồi à?”

“Đúng rồi đó Hình tổng, công việc mà anh giao em đều làm xong rồi.” Quý Giai đi giày cao gót, cô ta bước tới cố tình đứng ngay chính giữa hai người bọn họ.
Đồ Tiểu Ninh mừng thầm, đến nỗi muốn khoanh tay cúi đầu cảm ơn cô ấy.
Nhưng Quý Giai lại nhìn Đồ Tiểu Ninh với ánh mắt dè chừng, “Đồ Tiểu Ninh, đừng tưởng cô có Kỷ tổng chống lưng, thì có thể đi giật đồ của người khác giống lần trước. Cô nên biết điều, làm đúng bổn phận mình. Nếu một ngày nào đó cô đụng vào ổ kiến lửa, thì chỉ cần vài phút là một nhân viên hợp đồng như cô sẽ bị tống cổ khỏi ngân hàng này ngay.”
Đồ Tiểu Ninh biết cô ta có ý gì, nên rất nhanh xin lỗi, “Chị Quý, thật xin lỗi, lần trước em là do công việc nên mới bất đắc dĩ thôi.”
Quý Giai lạnh lùng nói, “Cô nên làm đúng công việc của cô, nên biết rõ vị trí của mình ở đâu.”
Đồ Tiểu Ninh lại gật đầu liên hồi, “Chị Quý chị nói gì cũng đúng cả. Em vừa mới đến bộ phận nên chưa biết nhiều, mong chị đừng giận em. Em sẽ rút kinh nghiệm.”
Thang máy đến, Hình tổng đi vào thang máy cùng Quý Giai. Hình tổng cười hỏi tại sao Đồ Tiểu Ninh không vào cùng.
“Tôi chợt nhớ ra ngày mai phải trực tiếp đến Cục quản lý bất động sản để làm thủ tục thế chấp, nhưng tôi lại để quên tài liệu trong văn phòng, nên bây giờ phải đi lấy. Hình tổng, chị Quý, thật ngại quá, hai người xuống trước đi.” Rồi cô giả vờ về lại phòng làm việc, mãi đến khi cô nhìn thấy thang máy đã đi xuống thì cô mới quay đầu lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm, có những mối quan hệ phức tạp kiểu này tồn tại ở nơi làm việc, thực tình mình phải tập để có thể đạt đến cảnh giới đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Và sự ngây thơ trước đây của cô dường như đã bị gọt dũa đi mất trong cái xã hội thực tế này, bây giờ ngay cả nụ cười của cô cũng giống như kẻ đạo đức giả.
Cô đợi thang máy một lúc rồi mới đến ga ra dưới tầng hầm, lúc đi qua hành lang, cô nghe thấy bên trong lại có tiếng ai đó đang nói chuyện.
“Bảo bối, còn giận anh à?”
“Em nói anh biết, sau này nếu anh còn giở trò ghẹo gái trong ngân hàng này, thì em sẽ phơi hết những chuyện xấu của anh ra cho cả thế giới biết!
Cô ngạc nhiên, đó là tiếng của Hình tổng với Quý Giai mà? Sao mà hai người này vẫn còn dai như đỉa chưa chịu đi nữa? Cô chỉ đành nấp lại ngay lối vào thang máy rồi bị buộc phải nghe lỏm cuộc nói chuyện giữa hai người họ
“Đừng giận nữa, khi nãy đâu phải anh ghẹo cô ấy, cô ấy ghẹo anh thì có, em đừng nghĩ ai trong bộ phận phát triển thị trường này cũng giả vờ đàng hoàng như Kỷ Dục Hằng, tuy bề ngoài ai cũng tỏ ra là người trong sạch, mà thực ra ai cũng chẳng đàng hoàng tí nào, Nhiêu Tĩnh, Đồ Tiểu Ninh, lại còn cái cô Đường Vũ Hủy gì đó, ai cũng như ai thôi, này nào cũng tìm đủ mọi cách để quyến rũ đàn ông.”
Đồ Tiểu Ninh nghe thấy câu đó thì rất muốn đập anh ta một phát.
“Người ta vô duyên vô cớ trêu chọc anh làm gì?” Quý Giai cuối cùng cũng nói được một câu chí lý.
“Để được nhận vô làm chính thức chứ còn gì, Kỷ Dục Hằng là ai? Tên nhóc đó nham hiểm xảo quyệt, suốt ngày chỉ vì sự nghiệp của bản thân, không bao giờ đường đường chính chính bỏ công sức ra làm việc, lại đi móc nối quan hệ với Đường Vũ Hủy là con gái của ông nào đó. Sao tên nhóc đó lại có quan hệ không rõ ràng với cấp dưới khác trong khi nó có bạn gái rồi? Nên cái cô Đồ Tiểu Ninh kia hết đeo bám được tên nhóc đó thì chuyển mục tiêu, tìm đến đeo bám một người tốt như anh đây chứ sao.”
Đồ Tiểu Ninh cuối cùng cũng biết ‘tin đồn thất thiệt’ xuất hiện như thế nào rồi, nếu cô không phải là người trong cuộc, thì cái logic và thứ tự tình tiết trong tin đồn này đều có lý cả, giống y như thật vậy.
Quý Giai vẫn khịt mũi, “Anh tốt à? Anh tốt chỗ nào?”
Hình tổng cười nhếch mép gian xảo, “Anh tốt chỗ nào bộ em không rõ sao?”
“Đừng có động tay động chân, em vẫn chưa khỏe đâu.”
“Anh nhớ em muốn chết đi được, hay là… em lên xe giải quyết giúp anh nhé? Nhé?”
“Này? Đã bảo anh đừng động tay động chân nữa, anh hư quá…”
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập và tiếng đóng cửa xe.
Nãy giờ cũng lâu lắm rồi mà không có tiếng xe nổ máy, Đồ Tiểu Ninh thở dài, cô nghĩ hôm nay chắc mình nên đi tàu điện ngầm đến nhà Lăng Duy Y. Nên cô lên lại thang máy, đang sải bước đi hướng tàu điện ngầm thì cô nhận được điện thoại của mẹ.
Nghe tiếng mẹ của cô như đang khóc nức nở, “Tiểu Ninh, cha của con, cha của con đã vào phòng ICU rồi.” (ICU: phòng chăm sóc sức khỏe đặc biệt, dành cho bệnh nhân nặng.)
Đồ Tiểu Ninh giật mình hít một hơi.
Cô bắt taxi đến thẳng bệnh viện Nhân Tế, là con gái mà cô tệ quá, cô không biết rằng hôm nay cha cô phải làm phẫu thuật ở thận phải do sỏi thận. Ban đầu bà thấy cô và anh bận công việc nên không nói với bọn họ về tiểu phẫu này. Nhưng nào ngờ sau ca phẫu thuật cha cô không được đẩy ra ngoài như đợt mổ thận trái lần trước. Mà bỗng nhiên y tá nói với bà ấy rằng sau ca mổ cha cô có chỉ số bất thường, nên được đưa vào phòng ICU. Ngay khi bà nghe đến phòng ICU, chân bà bèn đã mềm nhũn ra, rồi bà vội vàng gọi điện cho Đồ Tiểu Ninh.
Khi Đồ Tiểu Ninh đến bệnh viện, cô nhìn thấy mẹ đang ngồi ở đại sảnh gạt nước mắt. Vừ nhìn thấy con gái đến, bà nước mắt lưng tròng.
“Tiểu Ninh, Ninh Ninh.”
“Sao vậy mẹ? Lần trước không phải phẫu thuật ở bệnh viện Nhân dân số một sao? Mà sao lần này lại đến bệnh viện tư nhân rồi?” Đồ Tiểu Ninh cau mày hỏi.
“Đồng nghiệp của mẹ nói ông ấy quen biết chủ nhiệm khoa tiết niệu ở đây, ông ấy nói chủ nhiệm này cũng từ bệnh viện Nhân dân số một ra làm riêng. Mẹ nghĩ nếu mổ mà có người quen thì chắc là mổ tốt hơn, nên mẹ đưa đến đây.” Mẹ cô nghẹn ngào.
“Thế ông chủ nhiệm đâu rồi? Ông ấy nói sao?”
“Ông ấy vẫn đang phẫu thuật. Ông ấy có nói tới vài thuật ngữ chuyên môn mà mẹ không hiểu mấy, nói chung ông ấy nói gì mà chỉ số bất thường. Nhưng phòng ICU không cho người nhà vào, nên mẹ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với cha con trong đó.” Giọng nói của bà cũng run rẩy như tay của bà vậy, bà lại hỏi: “Dục Hằng đâu?”
“Gần đây anh ấy bận lắm. Giờ này chắc đang có tiệc xã giao. Con vẫn chưa nói với anh ấy.”

“Vậy thì đừng nói, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của thằng bé.”
“Vâng.” Đồ Tiểu Ninh tập trung suy nghĩ, nhưng cô không quen biết ai trong bệnh viện này, làm sao cô ấy biết tình hình của cha mình được?
Bỗng, trong đầu cô bất chợt nghĩ đến một người. Nhưng rồi cô lập tức gạt đi ý nghĩ đó, bởi vì cô không muốn mang ơn anh ta.
Cô an ủi mẹ trước, sau đó gọi điện cho Nhiêu Tĩnh, trước đây cô ấy đã làm dịch vụ trả lương ở đây. Dù chỉ quen biết bộ phận tài chính, nhưng ít ra thì cô ấy cũng có ai đó để hỏi han, nhưng gọi cả buổi mà cô ấy không trả lời. Đã gọi thêm hai cuộc nữa, mà vẫn không nhấc máy.
Thấy mẹ vẫn khóc, cô lại lo lắng cho cha, gọi một lúc mà Nhiêu Tĩnh không trả lời, cô hơi khó chịu đi tới đi lui, rồi cô vô tình gọi cho Kỷ Dục Hằng.
Chờ một lúc lâu mà cũng không thấy anh nhấc máy, cô sợ anh cũng không nhấc máy giống Nhiêu Tĩnh, chợt cảm thấy tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa, nhưng ngay lúc cô sắp sửa buông điện thoại xuống thì anh bắt máy.
“Có chuyện gì vậy?” Có tiếng gió ở đầu bên kia điện thoại, có lẽ anh đã cố tình bước ra ngoài để trả lời cuộc gọi.
Vừa nghe giọng anh, cô muốn bật khóc nhưng vẫn kìm lại được, giọng cô hơi khàn khàn nói: “Hôm nay cha mổ sỏi thận phải, sau mổ thì cha có chỉ số bất thường nên vào thẳng phòng ICU. Em và mẹ đều không vào được, bác sĩ cũng không có ở đây. Em không biết phải hỏi ai và em cũng không biết tình hình cha em trong đó ra sao.”
“Bệnh viện nào?”
“Nhân Tế.”
“Anh qua đó ngay.”
Cô cúp máy, cùng mẹ mình ngồi ở sảnh lớn, ánh mắt cô nhìn xung quanh. Một lúc sau, cô chợt nhớ ra điều gì, nên hỏi mẹ cô đã ăn gì chưa.”
Bà lắc đầu.
“Con đi siêu thị gần đây mua đồ ăn cho mẹ.”
“Con cũng chưa ăn đúng không? Con tự mua cho con đi, mẹ không ăn nổi.”
“Phải ăn mới được.” Đồ Tiểu Ninh vừa nói vừa đi ra ngoài, đầu óc cô vẫn còn đang rối bời, cúi đầu đi một mạch mà chẳng hề nhìn đường, bỗng cô đụng phải ai đó.
“Xin lỗi.” Cô nhìn lên thì thấy người đó chính là Lục Tư Tĩnh mặc áo blouse trắng.
“Tiểu Ninh.” Anh ấy vẫn còn thanh tú như xưa, nhẹ giọng gọi cô.
Cô lùi lại hai bước, chỉ lễ phép gật đầu, “Bác sĩ Lục.”
“Vừa nãy ở trên lầu anh nhìn thấy một người rất giống em, anh tưởng mình nhìn lầm. Xuống đây xem thử, hóa ra là em thật.” Anh ấy đút hai tay vào túi áo blouse trắng, quan tâm hỏi, “Sao vậy? Anh thấy dì cũng ở đây.”
Đồ Tiểu Ninh nói: “Không có gì.”
Lục Tư Tĩnh nhìn thẳng cô, anh nhìn cô chằm chằm, “Nhưng vẻ mặt của em giống như đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Không có gì thật.” Đồ Tiểu Ninh không muốn nói nhiều, chỉ muốn đi cho nhanh thôi.
“Bây giờ hai chúng ta thậm chí còn không thể nói chuyện với nhau như bạn bè bình thường nữa, đúng không? Em ghét anh đến mức này rồi sao?” Đôi mắt Lục Tư Tĩnh buồn bã.
Đồ Tiểu Ninh rũ mắt xuống, cũng không biết nên nói gì.
Đứng lặng lẽ một lúc, Lục Tư Tĩnh muốn tiến lại gần cô, nhưng lại sợ cô chán ghét nên thôi, anh lại nói: “Anh là bác sĩ ở đây. Nếu có việc gì thì em có thể nói cho anh biết, có lẽ anh giúp được gì đó.”
Anh ngỏ ý muốn giúp cô, nhưng Đồ Tiểu Ninh chỉ nói: “Bác sĩ Lục, chuyện của tôi thì tôi sẽ tự lo, anh cứ làm việc của anh đi.”
“Chỉ cần xem anh là bác sĩ bình thường giúp đỡ bệnh nhân cũng không được sao? Tiểu Ninh, anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn giúp em.”
Cuộc trò chuyện lại chìm vào im lặng, Đồ Tiểu Ninh vẫn im lặng không nói lời nào.
“Ninh Ninh.” Đột nhiên, phía sau có tiếng người nào đó gọi cô, giọng nói quen thuộc ấy bỗng nhiên khiến cô cảm thấy không còn hoảng sợ gì nữa.
Cô quay đầu lại nhìn, anh đã đứng sau lưng cô.
Ngay lúc này, mọi sự kiên cường của cô dường như không còn nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa, cô vô thức lao thẳng vào vòng tay của anh.
“Dục Hằng.”
Anh đón lấy cô, ôm chặt cô vào lòng, chỉ nói đúng một câu.
“Có anh ở đây rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.