Nói thật là đối với những chuyện không quan trọng thời cấp hai, Kỷ Dục Hằng thật sự không nhớ nổi, nhưng cô kể chi tiết như vậy khiến anh có chút hứng thú lắng nghe một chút.
“Không phải em nói thời cấp hai em bận theo đuổi idol không có thời gian quan tâm đến anh sao?”
“Đúng vậy, em không để ý đến anh, lần đó cũng là bị bạn cùng cùng bàn kéo đến hành lang đi ngắm hotboy của trường.” Đồ Tiểu Ninh xòe bàn tay, “Hotboy Kỷ, thật ngại quá, nói ra thật là xấu hổ, lúc đó danh tiếng của anh lọt vào tai em tận ba năm, nhưng đến năm lớp 9 mới lần đầu tiên nhìn rõ anh.” Những gì cô nói đúng là sự thật.
Kỷ Dục Hằng tựa người vào bàn ăn, đầu ngón tay đặt ở mép bàn gõ một cách hứng thú, “Nói nghe xem, cảm nhận của em lúc đó thế nào.”
Đồ Tiểu Ninh cố ý úp úp mở mở, “Lúc đó là, nói thật ra không có cảm nhận gì đặc biệt, chỉ cảm thấy cũng như vậy thôi.”
Anh lại gõ nhẹ đầu cô, “Cũng như vậy là như thế nào?”
Đồ Tiểu Ninh than một tiếng ui da rồi kéo tay anh ra, “Sao anh cứ đánh đầu em thế, vốn dĩ đã không thông minh đánh tiếp ngu hơn thì làm thế nào?”
Hai người ồn ào một lúc rồi anh giục cô đi tắm, cô không chịu, còn đi xuống bếp, nhìn qua tủ thức ăn một lúc, không tìm thấy lon nước có nắp giật, chỉ thấy một lon cháo Bát Bảo.
Tuy nhiên hôm nay cô có chút ám ảnh bởi việc mở lon bằng một tay, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172773/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.