Bởi vì bị ho, ngày hôm sau Kỷ Dục Hằng không dậy sớm để chạy bộ, tỉnh dậy đã không thấy Đồ Tiểu Ninh ở bên cạnh.
Anh đi ra khỏi phòng, thấy cô đang bưng thứ gì đó từ phòng bếp đi ra.
“Sao lại dậy sớm như vậy?” Kỷ Dục Hằng nhìn xuống bàn ăn.
“Hôm qua mẹ nói muốn ăn cháo, em muốn hầm lâu một chút cho thật mềm.” Đồ Tiểu Ninh đặt nồi cháo xuống bàn, tóc cô dài đến bả vai dùng kẹp tùy tiện kẹp vén lên, mặc bộ váy ngủ dài rộng, toát lên sự dịu dàng lại thoải mái.
“Anh thấy đỡ ho hơn không?” Cô hỏi, ánh nắng chiếu lên người cô, cả người toát lên sự ấm áp.
Anh dường như thật sự đã hết ho rồi, “Ừ.”
Cô múc một bát cháo, “Hôm nay anh cũng ăn cháo đi, ho thì tốt nhất nên ăn loãng một chút.”
“Em dậy sớm như vậy là vì để làm bữa sáng sao?” Anh hỏi, giọng nói bởi vì bị ho nên có hơi khàn.
Đồ Tiểu Ninh cầm thìa cháo khuấy khuấy, nói có chút không tự tin, “Vốn là việc em nên làm, tuy có thể là làm không ngon, nhưng sau này em sẽ nỗ lực làm tốt.”
Kỷ Dục Hằng ánh mắt trầm tư, từ tốn nói, “Sau này tới căng tin của ngân hàng ăn cũng được.”
Đồ Tiểu Ninh cầm thìa nhẹ nhàng khuấy bát cháo đó của anh, dường như để cho nó bớt nóng, cô cúi thấp đầu chăm chỉ lại tỉ mỉ, “Ăn ở căng tin đâu có thoải mái như ăn ở nhà đâu, hơn nữa cũng cần phải chuẩn bị bữa sáng cho mẹ, cùng làm cũng không phiền phức.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172762/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.