Cuối cùng cũng không mua nhẫn kim cương, hai người đứng ở đài quan sát của Harbour City nhìn ra cảng Victoria một lúc, chỉ là lúc ở đảo Bali đã thăm biển quá nhiều rồi, Đồ Tiểu Ninh dường như cũng không hào hứng với cảnh trước mặt mấy. Sau đó về khách sạn trả phòng rồi đi ra sân bay, lúc bay về chỉ cần ba tiếng, nhưng lúc xuống máy bay phải xếp hàng lấy hành lí, lại lấy xe ở gara tầng hầm của sân bay rồi mới đi về, Đồ Tiểu Ninh đi chơi nhiều đã thấm mệt, vừa lên xe cô đã tháo dây buộc tóc ném nó sang một bên, ngả đầu ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy trời tối rồi, bọn cô cũng đã về đến khu chung cư. Bởi vì thời gian hai người đi du lịch khá dài, trước khi bọn cô đi du lịch thì mẹ chồng cô đã được cô Ngô đón đến nhà cô ấy rồi, mấy ngày nữa Kỷ Dục Hằng mới đến đón bà về. Thay xong giày, Đồ Tiểu Ninh vì quá mệt mà ném luôn vali rồi nằm nhoài ra sô pha, đi du lịch cũng không dễ dàng hơn đi làm là mấy, mà tinh thần lẫn thể xác cô đều rất mệt mỏi, hôm nay cô không muốn sắp xếp hành lí nữa, mai rồi làm, nhưng Kỷ Dục Hằng- một người sống vô cùng kỷ luật thì lại khác, việc đầu tiên mà anh làm là sắp xếp lại hành lí. “Anh không mệt à? Cũng có vội đi đâu đâu, ngày mai sắp xếp hành lí cũng được mà.” Nhìn dáng anh cúi đầu sắp xếp hành lí đâu vào đấy, cô không nhịn được nói. “Hôm nay có việc của hôm nay, ngày mai còn có việc của ngày mai.” Anh vẫn chỉnh chu như vậy, cô chỉ thấy được một bóng lưng nghiêm túc của anh. Đồ Tiểu Ninh cảm thấy cô như đàn gảy tai trâu thôi, “Vậy em đi tắm trước, ngày mai còn phải đi làm, xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút.” Cô vừa nói vừa vào phòng lấy đồ, cũng không để ý anh nữa. Chỉ là cô tắm xong đi ra đã thấy anh sắp xếp gọn luôn cả hành lí cho cô rồi, cô nghĩ thầm người này có phải làm bằng sắt không? Không biết mệt sao? Thấy anh đang ở ngoài ban công hút thuốc, Đồ Tiểu Ninh lau tóc nhìn quanh phòng không thay đổi chút nào. Về rồi, về nhà rồi, phải quay lại với công việc rồi, bắt đầu từ ngày mai bọn cô lại phải đeo mặt nạ để làm người rồi. Cô nhún nhún vai, có điều cô cũng có hơi nhớ văn phòng làm việc, tiếc là cô không mua được quà cho đồng nghiệp rồi, không thì chia sẻ với mọi người mấy cái vui vui lúc đi du lịch nhất định cũng là một chuyện hay. Hôm sau đi làm, đúng là bảy ngày không gặp, mọi người đều rất nhớ nhau. Triệu Phương Cương vẫn với dáng vẻ cười đùa hí hửng, “Tiểu Đồ, nghỉ lễ quốc khánh em đi biển đấy à?” Đồ Tiểu Ninh vẫn đang nghĩ làm sao mà anh ấy biết được, lại nghe anh ấy nói, “Em đi phơi nắng về đen giống như hòn than luôn rồi.” Đồ Tiểu Ninh lúc này mới bình tĩnh lại, nói: “Em đi Thái Lan.” Bây giờ cô lại thấy khâm phục mình quá, nói dối mà mặt không đỏ tim cũng không run. “Thái Lan? Hóa ra trước khi nghỉ lễ em đã bí mật đi xin hộ chiếu sao?” Triệu Phương Cương hỏi đến cùng. Bởi vì ngành ngân hàng có liên hệ nhiều với tiền tệ, để đề phòng sự xuất hiện của tội phạm tài chính, nhân viên ngân hàng sẽ bị hạn chế xuất cảnh, dù là đã vào biên chế hay là nhân viên hợp đồng thì đều cần nộp hộ chiếu, giấy thông hành của Hồng Kông và Đài Loan lên đơn vị, nếu muốn xuất cảnh, thì phải xin trước với bộ phận nhân sự, dựa vào thời gian xin nghỉ, lúc trở về phải nộp lại kịp thời, đây cũng đã là một quy định bất thành văn trong nghành này. Đồ Tiểu Ninh ừm một tiếng, Kỷ Dục Hằng cũng đến bộ phận với một bộ âu phục và giày da, nhìn anh có vẻ mới từ phòng lãnh đạo trở về. Ai ngờ Triệu Phương Cương lại bất ngờ nói, “Lão đại, sao anh cũng đen đi rồi? Không phải là đi Thái Lan cùng với Tiểu Đồ đấy chứ?” Giọng của anh ấy vang khắp văn phòng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Kỷ Dục Hằng, đặc biệt là ánh mắt của Đường Vũ Hủy như muốn dán chặt lên người anh, nhíu mày nhìn vô cùng cẩn thận. Kỷ Dục Hằng rất bình tĩnh tự nhiên, không để lại chút dấu vết nào, trông còn tự nhiên hơn cả Đồ Tiểu Ninh, không thèm nhấc cả mí mắt, anh vừa đi vừa nói, “Tôi đi câu cá với bạn ở vùng ngoại ô mấy ngày.” Triệu Phương Cương cười niềm nở, “Tôi cũng thích câu cá, lão đại, lần sau cùng đi đi.” Kỷ Dục Hằng không đáp lại, chỉ nói, “Vào họp.” Sau đó đi vào phòng làm việc của mình. Triệu Phương Cương lập tức ỉu xìu, cầm bút và sổ đập nhẹ lên bàn thở dài, “Thật là một ngày đẹp trời, bắt đầu làm việc thôi.” Mấy người cầm sổ đi vào phòng họp. “Hả, có ảnh chụp chung của bộ phận rồi sao?” Hứa Phùng Sinh nhanh mắt, là người đầu tiên nhìn thấy tấm hình chụp chung của bộ phận treo trên tường. “Thế này thật là, nhanh quá nha, trước lễ mới chụp xong, nghỉ lễ đi làm lại đã treo lên luôn rồi.” Triệu Phương Cương phụ họa theo. Mấy người cũng bất giác chụm lại xem. “Đây là mời nhà nào chụp ảnh nào vậy, tôi muốn phản ánh lại với văn phòng làm việc, chỉ chụp ảnh mà không thèm photoshop gì luôn? Chụp cái mặt tôi to như vậy á.” Nhiêu Tĩnh đứng khoanh tay, rất không hài lòng với bức ảnh này. Triệu Phương Cương vẫn an ủi cô ấy, “Có to đâu, vẫn đẹp mà? Chị Nhiêu à, đừng quá khắt khe với bản thân vậy chứ.” Bọn họ đang tranh luận sôi nổi, Đồ Tiểu Ninh nhìn bức ảnh lại thất thần, Kỷ Dục Hằng đứng lẳng lặng giữa bức ảnh, dáng người nổi bật, khí khái hào hùng, khí chất phi phàm, mà cô đứng bên cạnh anh, dù thấp hơn một chút, nhưng cũng mỉm cười, tự nhiên hào phóng.
“Tiểu Đồ ảnh này nhìn xinh đó, đứng cùng lão đại là bị nhiễm thần thái của lão đại luôn, biểu cảm khí chất của hai người cũng khá giống nhau, vừa nhìn còn tưởng như ảnh cưới của hai người.” Cái giọng điệu không đàng hoàng của Triệu Phương Cương lại vang lên, làm mấy người không để ý bức ảnh lắm cũng phải quay lại nhìn mấy lần. Đồ Tiểu Ninh nghe anh ấy nói như vậy cũng nhìn kĩ lại, cô cảm thấy biểu cảm của bản thân lúc đó rất giống với anh, không lẽ đây là tướng phu thê mà mọi người hay nói? Ai cũng biết Triệu Phương Cương nói chuyện hay lém lỉnh, nên cũng không ai để tâm câu nói đùa của anh ấy. Nhưng Đường Vũ Hủy vẫn hừ lạnh một tiếng, “Giống chỗ nào, còn kém xa vạn dặm.” Hứa Phùng Sinh dùng điện thoại chụp lại bức ảnh, sau đó gửi đến nhóm không có lãnh đạo, “Đây là ảnh chụp chung đầu tiên của bộ phận chúng ta, gặp được nhau là do duyên phận, bức ảnh này cũng rất ý nghĩa, mọi người lưu một bức về làm kỷ niệm.” Đồ Tiểu Ninh bật điện thoại lên, thấy được một bản điện tử rõ ràng của bức ảnh. Kỷ Dục Hằng chậm rãi đi tới, thấy một nhóm người đang đứng cạnh tường, cũng nhìn lướt qua hướng đó, nhưng cỡ một giây là đã thu ánh mắt về. Đúng lúc anh quay người đi bị Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy, mọi người nhau chóng ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống, còn chưa kịp khóa màn hình điện thoại, bức ảnh trong điện thoại vẫn đang mở ở đó một cách chói mắt, chỉ là anh trong ảnh đã biến thành một người thờ ơ và xa cách. Cô rủ mắt xuống, mở sổ ra, vào trạng thái làm việc. Lúc sau Đồ Tiểu Ninh đi rửa tay còn cố ý nán lại soi gương một chút, đen đi rất nhiều sao? Vẫn ổn mà, ở đảo Bali ngày nào cô cũng thoa kem chống nắng, cũng không tới nỗi đen như than giống Triệu Phương Cương nói nhỉ? Quốc khánh kết thúc thì đại biểu quý thứ tư đến, mà thành tích của ngành ngân hàng mấu chốt nhất cũng là đầu và cuối năm, bộ phận lại vào giai đoạn cuối năm chạy nước rút căng thẳng. Trở lại với công việc hai người cũng như trở lại trạng thái sống chung hòa hợp trước đây, ai làm việc người đó, anh đi xã giao cũng nhiều hơn trước, dù sao cũng phải duy trì thành tích của bộ phận, anh về càng ngày càng muộn, thỉnh thoảng lúc Đồ Tiểu Ninh đang lơ mơ ngủ sẽ nghe thấy tiếng anh mở cửa đi tắm lúc nửa đêm, sau đó nằm xuống ngủ với một người toàn mùi rượu, hôm sau cô tỉnh giấc, đã không thấy anh đâu rồi. Thay vì nói đây là nhà của anh, chẳng bằng nói đây là khách sạn, anh luôn đi sớm về muộn, lúc về cũng chỉ ngủ một giấc, cho nên nói lương một năm tiền triệu cũng đâu dễ dàng gì, có điều anh trái lại không quên bữa sáng của cô lần nào, dù sao thì lúc anh làm đồ ăn thì tiện làm thêm một phần mà thôi. Buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm, bọn cô phát hiện Đường Vũ Hủy mấy ngày nay liên tục đi đến căng tin một mình, Kỷ Dục Hằng đều rất muộn mới đến, đương nhiên cô ta không ngồi ăn cùng với lãnh đạo thì cũng chẳng ngồi cùng bọn cô. “Nhìn đi, công chúa không thèm ngồi ăn cơm với chúng ta kìa.” Nhìn Đường Vũ Hủy một mình một góc cầm khay cơm, Nhiêu Tĩnh nhấp một ngụp canh. “Công chúa” là biệt danh gần đây mọi người đặt cho Đường Vũ Hủy. “Mà nè, cô ta mà cứ như thế này, người khác sẽ tưởng chúng ta xa lánh cô ta mất.” Triệu Phương Cương đặt đũa xuống, có chút khó chịu. Hứa Phùng Sinh vẫn một dáng vẻ hiền lành, “Bỏ đi, cô ta mà ngồi cùng chúng ta cũng chẳng được tự nhiên.” Mấy người lại tiếp tục cắm đầu ăn cơm. Miệng Triệu Phương Cương không chịu được, rảnh rỗi lại hóng chuyện lên, gõ gõ khay cơm Hứa Phùng Sinh, “Cậu đi xem mắt thế nào rồi?” Nhiêu Tĩnh cũng thấy hứng thú, “Cậu đi xem mắt rồi á?” Ngay cả Đồ Tiểu Ninh cũng không nhịn được đưa mắt sang nhìn Hứa Phùng Sinh. Bị ba người nhìn như thế, Hứa Phùng Sinh lại có chút ngượng, ho nhẹ một cái, “Cũng ổn, vẫn đang nói chuyện.” Triệu Phương Cương xắn tay áo lên hóng hớt, “Có hi vọng nha! Đằng gái làm việc gì thế?” “Giáo viên tiếng Anh, dạy cấp ba.” Triệu Phương Cương vắt chân lên rung đùi, “Ôi chà, giáo viên được nha.” Nhiêu Tĩnh càng hóng hớt hơn, trực tiếp hỏi, “Có ảnh không?” Hứa Phùng Sinh có chút bối rối, “Cái này, bây giờ bọn tôi mới chỉ nói chuyện thôi, còn chưa xác định quan hệ.” Triệu Phương Cương vỗ nhẹ xuống bàn, rồi duỗi tay ra, “Đừng linh tinh nữa, nhìn cái ảnh cũng có chết được đâu, bọn tôi tư vấn giúp cậu cho.” Nhiêu Tĩnh phụ họa theo, “Đúng rồi đó.” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy hai người lúc hóng chuyện rất ăn ý với nhau, dẫu sao cũng là hai nhân viên lâu năm của bộ phận rồi. Hứa Phùng Sinh bị nói cho không thể giấu được nữa, lấy điện thoại mở ra, sau đó đặt điện thoại ở giữa bàn ăn. Ba người gần như chúi đầu vào cùng một lúc, bởi vì nam nữ ngồi đối diện nhau, mấy cô nhìn ảnh bị ngược, Nhiêu Tĩnh một tay cầm điện thoại lên, Triệu Phương Cương muốn lấy lại, bị cô ấy trừng mắt chỉ có thể xua xua tay nói, “Được được được, ưu tiên phụ nữ.”
Nhiêu Tĩnh xem xong đưa cho Đồ Tiểu Ninh, Đồ Tiểu Ninh thấy mắt to mày rậm, là một cô gái rất xinh đẹp, sau đó đưa lại cho Triệu Phương Cương. “Vừa nhìn đã biết là một cô gái tốt, cậu thích mẫu phụ nữ này à?” Quả nhiên Triệu Phương Cương lại bắt đầu không nghiêm túc. Hứa Phùng Sinh cầm lấy điện thoại, chỉ nói, “Người nhà giới thiệu, hồi trước tôi làm ở chi nhánh thành phố D, cha mẹ tôi rất sốt ruột, bây giờ vừa về đã vội vàng giục tôi đi xem mắt.” Anh ấy thở dài, “Làm con trai, cuối cùng cũng khó thoát khỏi một chữ hiếu.” Vừa nhìn qua Triệu Phương Cương, anh cười cười, “Hai chúng ta vào trong ngành cùng lúc, cậu cũng đâu còn trẻ nữa, thế nào, có dự định gì không?” Triệu Phương Cương vẫn bất cần đời như cũ, “Tôi là người đi qua một rừng hoa, trên người cũng không dính một chiếc lá, những thứ như hôn nhân sẽ không thể trói buộc được tôi, chơi hai năm nữa rồi tính.” Nhà Triệu Phương Cương rất khá giả, bố là người lãnh đạo đứng sau của ngân hàng nhà nước, mẹ cũng là cán bộ ở cục thuế đất, vào ngân hàng cũng coi như có một số tài nguyên nho nhỏ, cho nên vẫn luôn kiêu ngạo, không sợ ai bao giờ, đương nhiên, trừ Kỷ Dục Hằng. Đồ Tiểu Ninh không tham gia vào mấy nội dung tám chuyện này, yên lặng ngồi ăn cơm, ai ngờ được chủ đề cuộc nói chuyện lại chuyển sang cô. “Tiểu Đồ gần đây có chút lạ đó.” Triệu Phương Cương khơi chuyện. Đồ Tiểu Ninh “Hả?” một tiếng. Triệu Phương Cương vắt chéo chân rung rung giống như vừa khám phá ra được châu lục mới, “Từ lúc nghỉ lễ Quốc khánh về em lại biết trang điểm, thích anh nào rồi à?” Đồ Tiểu Ninh hỏi lại, “Có sao?” “Sao lại không có, hồi trước đầu tóc em cả ngày rối tung, bây giờ thì vẽ lông mày kẻ mắt, đánh son.” Ánh mắt Triệu Phương Cương dừng trên khăn giấy cô đang dùng bên cạnh tay, “Em nhìn đi, son dính lên đây rồi này.” Đồ Tiểu Ninh xem xét, vết son trên khăn giấy là cô lau đi trước khi ăn, Nhiêu Tĩnh cũng đang nhìn cô, chỉ là cô ấy chưa vội nói gì. Đồ Tiểu Ninh gượng cười, “Trước kia không phải đi gặp gỡ khách hàng, bây giờ cần gặp khách hàng, không chăm chút lại nhan sắc thì em sợ sẽ dọa người ta chạy mất.” Hứa Phùng Sinh cũng cười theo, “Tiểu Đồ trước kia rất dễ thương, chẳng qua bây giờ biết trang điểm lại càng thêm xinh đẹp thôi.” Triệu Phương Cương xúc một miếng cơm, ăn hết rồi nói, “Tiểu Đồ mà trang điểm lên cái là xinh hơn cô công chúa kia nhiều, không thấy người ta phải dặm lớp phấn dày thế nào à?” Đũa vừa đặt xuống anh đã no căng bụng, “Tiểu Đồ này, nếu em không làm ngân hàng thì anh đã theo đuổi em rồi đó.” Tay Nhiêu Tĩnh vẫn đang nghịch thức ăn trong khay, có chút buồn cười, “Vậy sao cậu không theo đuổi?” Triệu Phương Cương ra vẻ bất lực, “Vợ chồng không thể làm chung một ngân hàng, tức thật, đều làm marketing thôi mà, cũng không phải là tạo nghiệp gì? Ngày nào cũng mắt nhắm mắt mở, đầu đầy suy nghĩ về khách hàng với tiền tiếp kiệm, mệt cũng mệt chết đi được.” Anh ấy lại xua xua tay, “Vậy nên ấy à, mình làm ngân hàng rồi vẫn nên tìm cái ngành khác, mọi người nhìn Phùng Sinh đi, tìm được một cô giáo viên tốt bao nhiêu, còn có nghỉ hè nghỉ đông, sau lại có nhiều thời gian giúp chồng dạy con.” Lời nói của anh ấy nhất thời làm đồ ăn trong miệng của Đồ Tiểu Ninh mất đi mùi vị. Nhiêu Tĩnh nhìn cô, chậm rãi nói, “Muốn biết một cô gái có người trong lòng hay chưa, thứ nhất là xem trang cá nhân của cô ấy, thứ hai là nhìn cách trang điểm của cô ấy, vậy nên Tiểu Đồ à, em không có chút thôi đâu, mà là chắc chắn em đang có vấn đề.” “Đúng rồi đúng rồi!” Triệu Phương Cương càng hăng hái hơn. Tim Đồ Tiểu Ninh đập như trống, nhưng cô vẫn bình tĩnh húp canh, “Chị Nhiêu, không phải chị nói quản lí khách hàng là bộ mặt của ngân hàng sao? Trước kia em không để ý vẻ ngoài chị hay nhắc em, bây giờ chăm chút vẻ ngoài rồi lại nói em có vấn đề, em thực sự khó xử nha.” Nhiêu Tĩnh “hì” một tiếng, “Cái đứa nhóc thối này, bây giờ cũng có thể thao thao bất tuyệt nói lại chị rồi phải không, muốn xuất sư rồi hở?” Triệu Phương Cương cười rồi nói đùa cô, “Còn không phải sao, bây giờ Tiểu Đồ ăn nói có tiến bộ, có lúc gọi điện nói chuyện với khách hàng tôi cảm thấy nói rất có kinh nghiệm, năng lực cũng rất cao.” Mấy người đang nói chuyện rất vui vẻ, Kỷ Dục Hằng không biết từ lúc nào cũng đã đến căng tin, cầm khay cơm ngồi xuống bên cạnh Triệu Phương Cương. Anh vừa đến mọi người đều ngưng cười, lặng im nhìn anh. “Lão đại, bây giờ mới đến ăn cơm à?” Triệu Phương Cương mở lời trước. Kỷ Dục Hằng ừ một tiếng, thấy vẻ thận trọng của mọi người, vẻ mặt bớt nghiêm nghị đi một chút, “Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.” Hứa Phùng Sinh ho khan, “Chúng tôi, vừa nói xong chuyện rồi.” Kỷ Dục Hằng hiếm khi thấy hào hứng, vừa rút đũa ra vừa hỏi, “Nói chuyện gì mà vui vậy?” Triệu Phương Cương thẳng thắn, hấp tấp nói cho anh, “Bọn tôi đang nói Tiểu Đồ có người thương rồi.” Cả bàn đều yên tĩnh, Đồ Tiểu Ninh đang ăn canh nghe vậy thì bị sặc, suýt chút nữa không thở được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]