Hai người rất tự nhiên đổi vị trí cho nhau, cô gái nghe thấy Đồ Tiểu Ninh gọi mình là chị gái nhỏ, hơi nhướng mày, “Trông tôi trẻ như vậy sao? Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, cố ý nói: “Đúng vậy, em đoán chị nhiều nhất là hai mươi bảy tuổi.” Cô gái mỉm cười: “Sao mà trẻ thế được, chị đây đã ngoài 30 rồi.” Đồ Tiểu Ninh cố tình làm ra vẻ hơi ngạc nhiên, “Đúng là không thể nhìn ra được, vậy bình thường chị thường chăm sóc da như thế nào vậy, em cũng muốn học hỏi kinh nghiệm.” Lại làm bộ quan sát một lượt cơ thể của cô ta, “Vừa nhìn đã thấy dáng chị rất chuẩn, chỉ mặc áo chống nắng mà cũng có khí chất khác với mọi người.” Người phụ nữ cũng nhìn lại mình, “Thật sao? Ôi trời chiếc áo này là mua đại trên mạng thôi à.” “Mua đại mà đã đẹp như vậy, nếu nghiêm túc mua thì không biết sẽ đẹp đến mức nào nữa.” Cô gái được nịnh càng cười lớn hơn. Những người ngồi trước đều là trung niên, nghe thấy vậy không khỏi quay đầu lại nhìn thử, sau đó một người phụ nữ nói: “Cô bé này biết cách ăn nói vậy chắc là bán bảo hiểm hả.” Người đàn ông bên cạnh có vẻ là chồng cô ta gật đầu tán thành: “À! Cũng có thể lắm, hoặc là làm bên chào hàng, mồm mép bọn họ người nào người nấy lợi hại lắm, nịnh đến mức em mà không móc tiền ra em sẽ thấy ngại luôn.” Kỷ Dục Hằng đặt tay lên mép cửa sổ, nhìn Đồ Tiểu Ninh vẫn đang tán gẫu với cô gái đó, khóe môi cong lên cũng không nói gì. Trò chuyện đến mức không nhận ra đã tới đảo, trong suốt quãng đường họ nói từ việc giảm cân cho đến làm đẹp, tuy rằng Đồ Tiểu cũng không thành thạo lắm, nhưng chỉ cần dựa theo sở thích, mở ra đề tài, đối phương tự nhiên sẽ nói chuyện thao thao bất tuyệt, cô chỉ việc nghe và hùa theo là được. Sau khi xuống thuyền, cô gái đi tìm bạn đồng hành của mình, Đồ Tiểu Ninh quay lại tìm Kỷ Dục Hằng thì thấy anh đã sớm xuống thuyền. “Sao anh không đợi em?” Cô bước tới hỏi. “Thấy em nói chuyện tập trung như vậy cũng không muốn ngắt lời.” “Đều là nói nhảm thôi, bèo nước gặp nhau, sau chuyến du lịch thì chẳng ai quen ai nữa.” Đồ Tiểu Ninh chỉnh lại váy. Kỷ Dục Hằng nhìn cô, “Em là đệ tử của Nhiêu Tĩnh, nhưng miện lưỡi trơn tru giống y như Triệu Phương Cương, để em đi theo anh ta gặp khách hàng cũng không phải vô ích.” Đồ Tiểu Ninh lại đội mũ lá che nắng, “Không phải anh bảo em là tùy cơ hành sự sao hả?” Kỷ Dục Hằng nở nụ cười, “Vậy em là vừa học vừa thực hành ư?” Đồ Tiểu Ninh cong môi, “Không phải anh nói em còn non lắm sao?” Hướng dẫn viên ở cách đó không xa đang tập trung mọi người, Đồ Tiểu Ninh kéo anh đi tới, “Đi thôi, người ta đang đợi đó.” Buổi sáng là các hoạt động dưới nước, hôm nay hai người họ ở trong một nhóm nhỏ, nhóm một là một đại gia đình đến từ Thành phố A, một gia đình ba người và cha mẹ hai bên, ban đầu họ lên một chiếc thuyền nhỏ tại chỗ đi đến chiếc du thuyền lớn giữa biển. Giữa đáy thuyền có một tấm kính trong suốt, người ngồi trên thuyền có thể nhìn thấy cá nhỏ dưới biển, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy nó rất mới mẻ, còn kéo theo Kỷ Dục Hằng cùng xem. Gia đình phía đối diện thấy bộ dạng thân mật của bọn họ, người phụ nữ hỏi trước: “Hai người mới cưới đi hưởng tuần trăng mật à?” Đồ Tiểu Ninh lễ phép gật đầu, “Dạ.” Người phụ nữ cẩn chăm chú nhìn bọn họ, “Hai người thật xứng đôi.” Khác với lần trước nhà văn kia nói với một mình cô, lần này là ở trước mặt Kỷ Dục Hằng, Đồ Tiểu Ninh đỏ mặt, cô không biết làm sao cho phải chỉ đành cười gượng gạo, “Cám ơn ạ.” Lại nhìn về Kỷ Dục Hằng, anh đang dựa tay vào thành thuyền phía sau, hơi nghiêng người nhìn về phía xa, gió biển thổi qua làm tóc anh rối tung, tư thế rất nhẹ nhàng thoải mái, so với bình thường có vẻ dễ gần hơn một chút, nhưng với tư thế này người khác nhìn vào lại nghĩ rằng anh đang ôm cô. “Mọi người là một đại gia đình đi du lịch sao?” Đồ Tiểu Ninh thuận miệng đổi đề tài. “Đúng vậy, bình thường đi làm không có thời gian, tôi tranh thủ kỳ nghỉ lễ dài hạn ngày quốc khánh để đưa cha mẹ và con cái đi chơi.” Người phụ nữ cười nói rồi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, chỉ vào Đồ Tiểu Ninh và Kỷ Dục Hằng, “Tiểu Bảo à, chào cô chú đi con.” Cô bé rất đáng yêu, trông như mới năm sáu tuổi, nghe mẹ nói vậy thì ngoan ngoãn chào “Chào anh, chào chị.” Mọi người mỉm cười, bà nội cô bé vội vàng sửa lại: “Là cô chú chứ.” Cô bé đung đưa chân, cố chấp: “Không phải, bọn họ là anh chị.” Mẹ cô vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô và nhìn bọn họ một lần nữa, “Cô cậu trông còn trẻ quá.” Cụ già bên cạnh cũng hùa theo, “Đúng đó, đúng đó, không nói thì còn nghĩ là một cặp đôi sinh viên đại học nữa.” Đồ Tiểu Ninh bị nói đến ngại ngùng, may mà đã tới du thuyền rồi, bọn họ nhường cho đại gia đình lên trước, Đồ Tiểu Ninh đang định leo lên thì phát hiện bản thân đứng dập dềnh trên thuyền nhỏ, du thuyền cần lên cũng lắc lư nghiêng ngả theo gió, trọng tâm dễ mất ổn định, cô đang cố thăng bằng lại thì Kỷ Dục Hằng đã ôm ngang eo cô nhấc lên, đôi tay mạnh mẽ đã nhấc cô đặt lên thuyền, “Lề mề quá.”
Đồ Tiểu Ninh không phục, “Anh ngon thì anh sang đi!” Vốn dĩ cô muốn nói “Đố anh lên được”, ai biết được với đôi chân dài anh bước hai bước đã trực tiếp lên được, cô kinh ngạc nhưng vẫn cứng miệng “Chẳng qua là chân dài thôi.” Sau đó cô bước đến chỗ hướng dẫn viên. Mục đầu tiên là đi bộ dưới đáy biển, nghĩa là đeo mặt nạ dưỡng khí hình cầu trong suốt và trực tiếp lặn thẳng xuống đáy biển tương đối cạn để cho cá ăn và chụp ảnh, một nhóm hai người xuống nước, và đây luôn là một hoạt động hấp dẫn nhất của đảo Bali. Lúc Đồ Tiểu Ninh học cấp hai đã xem qua Giang Trực Thụ và Viên Tương Cầm trong bộ phim truyền hình “Nụ hôn tinh nghịch” của Đài Loan chơi trò này khi đi nghỉ tuần trăng mật, không ngờ nhiều năm sau cô lại có thể tự mình trải nghiệm, vừa mong đợi vừa căng thẳng, căng thẳng vì cô không biết bơi. Tuy nhiên, hướng dẫn viên đã nói trước với họ rằng, hoạt động này có hướng dẫn viên lặn chuyên nghiệp người địa phương đồng hành trong suốt hành trình, không biết bơi cũng không sao, nhưng suy cho cùng bản thân không có kinh nghiệm nên cũng khó tránh khỏi lo lắng, lo lắng thì lại muốn đi vệ sinh, nhìn thấy bảng hiệu phòng vệ sinh trên du thuyền cô có hơi không nhịn được. “Em đi vệ sinh một lát.” Con người có ba việc gấp, nói rồi cô nhanh chóng bước đi. Chỉ là chiếc du thuyền lớn này có chút lâu năm rồi, cơ sở vật chất hơi tệ, phòng vệ sinh là loại bồn cầu nam nữ dùng chung, chốt cửa cũng không thể gài chặt, chỉ có thể dùng tay kéo cửa từ bên trong. Cô bịt mũi lại quan sát bốn phía chung quanh, xác nhận không có ai mới lấy tay kéo cửa chuẩn bị vén váy lên, nhưng tay vừa vén váy lên thì cửa đã động đậy, cô hoảng sợ, dừng mọi động tác lại mở cửa ra một lúc, nháy mắt có gió biển thổi vào làm tung váy cô. Cô bình tĩnh lại, thì ra là gió, cô đóng cửa lại và bắt đầu vén váy, ai biết được lần này cánh cửa lại chuyển động, lúc đầu cô nghĩ lại là gió, nhưng ngay sau đó cô cảm thấy không ổn, có phản lực đang kéo cửa. Cô vội vàng kéo chặt cửa và lớn tiếng hỏi: “Ai đó?” Không ai trả lời, nhưng vẫn đang kéo cửa ra. Trong kinh hãi, cô cúi đầu xuống và nhìn thấy qua khe cửa một đôi chân ngăm đen đi dép lê, thoạt nhìn là một người đàn ông. Gặp phải biến thái rồi, sức lực đàn ông mạnh hơn cô, cô sống chết chặn cửa lại gọi lớn: “Dục Hằng, Dục Hằng.” Cô nghe thấy giọng anh gần như chỉ sau vài giây. “Hey!” Sau đó là một loạt tiếng bước chân hoảng sợ, và bàn chân chỗ khe cửa biến mất ngay lập tức. Anh thu hồi ánh mắt đang hướng về phía người đàn ông chạy trốn quay lại bên người cô. Cô vừa mở cửa nhìn thấy anh, run rẩy cả người, không biết phải nói gì, “Em…” Anh bước tới ôm cô và kéo sát cô dựa vào anh, “Không sao rồi.” Đồ Tiểu Ninh gật đầu, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, không nhịn được áp sát vào người anh. “Em, em không muốn chơi nữa.” Hai người cứ đứng như vậy một lúc, cô nhìn hàng người vẫn xếp hàng dài không còn hứng thú chơi nữa. “Ừm, không chơi nữa.” Anh trả lời, cằm chạm vào trán cô. Kỷ Dục Hằng đến gặp hướng dẫn viên du lịch để kết thúc hoạt động buổi sáng của bọn họ, và yêu cầu kiểm tra camera trên du thuyền. Đồ Tiểu Ninh nghe thấy anh liên tục nói tiếng Anh với thủy thủ đoàn, cô nắm chặt tay anh không dám buông ra nữa. Sau khi thương lượng, thuyền trưởng đồng ý kiểm tra camera, nhưng khi bật lên thì thấy camera đã bị hỏng, không có bằng chứng gì cả. Kỷ Dục Hằng cau mày, đang định lên tiếng thì Đồ Tiểu Ninh đã kéo anh, “Thôi bỏ đi, em không sao rồi.” Nơi này không tốt bằng ở Trung Quốc, họ lại là người nước ngoài, nói miệng không có bằng chứng, cứ dây dưa nữa cũng không có lợi gì. Nhưng sắc mặt của anh lúc này rất khó coi, thái độ này của anh cô chưa từng thấy qua. “Như vậy đi, xảy ra sự việc như thế này chúng tôi cũng rất xin lỗi, sẽ xin phép bên phía công ty du lịch hoàn lại toàn bộ chi phí lộ trình hôm nay của anh chị, vì chặng đường về của thuyền lớn là cố định và không thể tùy ý lái về được, lát nữa chúng tôi sẽ cho thuyền nhỏ đưa anh chị về nhà hàng hợp tác để nghỉ ngơi, hoạt động buổi chiều anh chị muốn tham gia thì tham gia, không muốn tham gia cũng không sao, tới lúc đó đợi thuyền cùng nhau quay về là được, anh chị cảm thấy sao?” Hướng dẫm viên lên tiếng thương lượng, cô ấy tuy là người bản địa nhưng đã ở Trung quốc mười mấy năm, rất thông thạo tiếng Trung và chuyên tiếp đón du khách Trung Quốc. Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy Kỷ Dục Hằng u ám không nói gì bèn gật đầu. Anh liếc nhìn cô, cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay của anh, tỏ ý cô thực sự không sao. Cuối cùng cả hai đến nhà hàng trên đảo trước theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên. Khi đến nơi, Kỷ Dục Hằng phát hiện Đồ Tiểu Ninh mặt đầy mồ hôi, thần sắc tái nhợt. “Không thoải mái ư?” Đồ Tiểu Ninh nắm chặt tay anh, muốn nói nhưng lại thôi.
Anh lại nắm tay cô, “Có chuyện gì vậy?” “Vừa rồi em chưa đi vệ sinh, em đã nín liên tục đến giờ.” Giọng cô hơi run. Anh lập tức nhìn xung quanh, tìm thấy bảng chỉ dẫn phòng vệ sinh thì nhanh chóng dẫn cô đi, nhưng khi tới cổng nhà vệ sinh Đồ Tiểu Ninh vẫn lần lữa chưa chịu buông tay anh. Biết cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện khi nãy, anh vuốt mặt cô nói: “Anh ở ngay cửa mà.” Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy đây là nhà vệ sinh ngăn cách nam nữ, nhưng vẫn không yên lòng xác nhận với Kỷ Dục Hằng, “Anh không đi chứ.” Anh gật đầu hứa, “Anh sẽ không đi.” Như vậy cô mới yên tâm, buông tay anh chạy vào trong. Sau khi đi ra cô như trút được gánh nặng, Kỷ Dục Hằng quả nhiên vẫn ở chỗ đó, chỉ là anh đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ khó tránh khỏi làm người khác chú ý. Trong đáy lòng cô có chút gì đó mơ hồ cảm động, Đồ Tiểu Ninh vội vàng bước tới kéo anh, “Đi thôi.” Anh không nhúc nhích, lại kéo cô lại, chỉ yên lặng một lúc lâu. Lúc này Đồ Tiểu Ninh như đọc được ánh mắt anh, nói với anh: “Em không sao, lúc đó cửa liên tục bị em chặn lại, may mà phản ứng nhanh.” Bây giờ cô không sợ hãi như lúc nãy nữa. nhưng lúc đó cô thật sự đã bị dọa sợ, nếu như không có anh ở đó cô không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao nữa. “Còn lạnh không?” Anh lên tiếng nhưng chỉ hỏi cô có lạnh không. Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, anh vuốt nhẹ tóc cô hỏi: “Vào bên trong ngồi hay ngồi ngoài?” Trước nhà hàng có một hồ bơi, bên trong có nhiều người đang bơi, phía xa là bãi cát, có những người thích yên lặng tắm nắng, một số lập nhóm chạy bộ, có những đứa trẻ rượt đuổi nô đùa với nhau, những cảnh tượng đẹp đẽ này khiến trái tim đang sợ hãi của cô từ từ bình tĩnh lại. “Đến bãi cát đi dạo đi”, cô nói. Hai người đi dạo trên bãi cát, gió biển phả vào mặt rất thoải mái. “Thành phố C không có biển, lúc nhỏ em đã muốn đến bờ biển, cứ cho rằng lớn lên sẽ có cơ hội nhìn thấy, nhưng không ngờ rằng nửa đời trước của em cũng chưa từng bước chân ra khỏi thành phố C.” Đồ Tiểu Ninh nói khi đã đi được một lúc, cô nghiêng người về phía anh, “Biển ở thành phố A có đẹp không?” “Cũng được.” “Nhưng đối với em mà nói thành phố đó luôn nằm ngoài tầm với, trước đây Lăng Duy Y vẫn kêu gào là muốn đến tham quan trường đại học A, đối với những học sinh dở như bọn em thì nó chính là một huyền thoại, là thánh địa của học sinh giỏi, cả đời phải đến để cúng bái một lần.” Cô đạp cát dưới chân, làm sao có thể tưởng tượng được, nhiều năm sau cô lại tìm được một người chồng là học bá của đại học A, và cô cũng là một huyền thoại. Bước chân anh chậm lại một chút, “Lần sau có buổi gặp mặt của cựu sinh viên, anh có thể đưa em đi cùng.” Đồ Tiểu Ninh xua xua tay, “Không cần đâu, em đi sẽ làm anh mất mặt.” “Cùng một ánh sáng mặt trời, chiếu vào cung điện, cũng không tránh khỏi chiếu vào ngôi nhà tranh, ánh sáng mặt trời vốn là bình đẳng*.” Anh đứng yên, cô cũng dừng lại. “Học lực là rất quan trọng, nhưng nó không có nghĩa là tất cả, hầu hết những cái gọi là khác biệt đều xuất phát từ trái tim mỗi người, những suy nghĩ trong lòng lâu dần sẽ trở thành ám thị, thực tế thì trở ngại lớn nhất của con người là chính bản thân họ.” Ánh mắt của anh vẫn sâu xa mênh mông vô tận, sóng biển phía xa xa cũng hòa trong giọng nói của anh mà trở nên dịu dàng. “You know, yesterday is history. Tomorrow is mystery.Only today is a gift. That’s why we call it present.” Khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, phát âm lưu loát và chuẩn xác, Đồ Tiểu Ninh vậy mà lại nghe được tiếng tim đập thình thịch trong giây lát. Cô giả vờ gật đầu văn vẻ, anh bật cười, “Hiểu không?” “Em vẫn có thể hiểu được cái này.” “Vậy em dịch lại xem.” Trong lòng Đồ Tiểu Ninh khinh thường, vừa rồi còn nói vạn vật bình đẳng, bây giờ lại tự vả mặt rồi, còn không phải là nghi ngờ trình độ tiếng anh của cô đó sao, dịch thì dịch. “Bạn có biết không? Hôm qua là lịch sử, ngày mai là…” Cô bị khựng lại ở câu thứ hai. Anh nhướng mày và kiên nhẫn đợi cô. Cô nhất thời không nghĩ ra được ý nghĩa của từ này, vì vậy cô ho nhẹ với anh, “Cho chút nhắc nhở hữu nghị đi.” Anh đưa tay véo nhẹ mũi cô, giúp cô dịch, “Quá khứ là lịch sử, tương lai vẫn chưa biết, chỉ có hôm nay mới là món quà quý giá nhất, cho nên hiện tại mới là món quà tuyệt vời nhất.” Từng câu từng chữ lọt vào tai cô xuyên thấu đến tận tim, mạnh mẽ không thôi. (*Cùng một ánh mặt trời chiếu vào cung điện của Ngài, cũng không tránh khỏi chiếu vào những ngôi nhà tranh của chúng tôi: ánh sáng mặt trời vốn là bình đẳng. –Shakespeare)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]