Một đêm này, Đồ Tiểu Ninh đã biết cái gì gọi là cơ thể bị đào rỗng, kiệt sức.
Kỷ Dục Hằng rất biết dày vò người, Đồ Tiểu Ninh cơ bản không phải là đối thủ của anh khi ở trên giường.
Bị anh giam trong cánh tay, tóc của Đồ Tiểu Ninh hơi ướt, cô cố ý cọ lên trên người anh, ai bảo anh vừa rồi không chuyên tâm tắm rửa cho cô.
Anh giữ eo của cô, “Muốn một lần nữa à?”
Đồ Tiểu Ninh lập tức sợ hãi, an phận nằm ngoan ngoãn.
Hai người nằm nghiêng ôm nhau, hơi thở của anh phả vào gáy của cô hơi ngứa, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, lấy khuỷu tay đẩy anh.
Anh hơi cử động, tay lại vòng lên.
“Vừa rồi có phải anh không làm biện pháp không?” Đồ Tiểu Ninh hỏi.
Anh không nói chuyện, cô không nhịn được nhìn qua anh, chỉ thấy hai mắt anh nhắm chặt như đang ngủ.
“Này.”
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhắc cô, “Anh không phải ‘này’.”
“Kỷ Dục Hằng.”
Anh trợn mắt, nhìn chằm chằm cô, “Tốt nhất là em đổi xưng hô với anh đi.” Cơ thể lại kề sát lại, “Bà Kỷ.”
Đồ Tiểu Ninh muốn trốn cũng không trốn được, lại bị anh chiếm chút tiện nghi, thật vất vả mới thở được một hơi.
“Em đng hỏi anh cơ mà, Kỷ…” Nhìn ánh mắt của anh lại quét tới, cô dừng một lát, sau đó ấp úng, “Dục Hằng.”
Tay của anh vẫn còn đang ‘du lịch’ ở bên eo cô, làm cô vừa ngứa vừa sợ, chỉ đành cầu xin tha thứ mà gọi to, “Dục Hằng.”
Lúc này anh mới buông ra, cảm giác cô muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172740/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.