Đây là lần Đồ Tiểu Ninh ngủ không yên ổn nhất, đột nhiên bên cạnh nhiều hơn một người làm cô rất không quen, cô muốn cử động lại sợ ồn đến anh, chỉ có thể trừng mắt nhìn trần nhà.
Trong phòng tối om vắng vẻ không có tiếng động, đến tận lúc giọng nói của anh đánh vỡ sự yên tĩnh, “Đây là giường đôi, em lùi lại là vì sợ chen đến tôi hay là muốn để bản thân ngã xuống?” Tay anh duỗi ra rồi kéo cô qua.
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, trái tim Đồ Tiểu Ninh nhảy thình thịch.
“Anh, anh còn chưa ngủ à?” Cô buồn bực hỏi.
“Em sột sà sột soạt thế, tôi ngủ thế nào?”
Đồ Tiểu Ninh mím môi, anh suy nhược thần kinh à? Cô chỉ kéo chăn hai lần mà thôi.
“Ngày mai cha mẹ của tôi muốn đến thăm mẹ.” Nếu anh không ngủ, cô cũng muốn nói một chút, buổi tối lúc ăn gà bà Từ gọi điện thoại cho cô, cô mới buột miệng nói việc mẹ chồng ra viện.
“Chuyện lễ kết hôn có thể kéo dài thì kéo, bây giờ cơ thể mẹ không thích hợp tham gia bất cứ hoạt động gì.” Anh nói, cứ như là biết được dụng ý đến của cha mẹ cô.
Thật ra Đồ Tiểu Ninh cũng không muốn tổ chức quá sớm, hơn nữa bây giờ quan hệ của bọn họ cũng khá nhạy cảm, vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Vì ý tưởng này, cô cảm thấy nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, “Không sao, không làm cũng không sao.”
Không nghe được anh nói tiếp, chỉ cảm thấy anh giống như hơi động đậy một tí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172736/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.