Ngày hôm sau Đồ Tiểu Ninh cố tình dậy sớm, chuẩn bị thực hiện vai trò người vợ lần đầu tiên làm bữa sáng, không ngờ vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy trên bàn ăn có mấy đĩa đậy sẵn ở đó. Cô mở ra xem, trong đó là bánh sandwich mà Kỷ Dục Hằng đã làm sẵn, dưới đĩa còn đặt một tờ giấy: sữa ở trong lò vi sóng, nhớ hâm lại cho nóng. Đồ Tiểu Ninh nhìn vào phòng của anh, mở cửa ra, chăn gối ở trên giường đã được gấp gọn gàng, làm gì còn ai ở trong đó. Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, Triệu Phương Cương nói anh mỗi ngày đều đến cơ quan trước nửa tiếng, mà vẫn còn dậy chạy bộ buổi sáng, đã vậy mà còn chuẩn bị bữa sáng cho cô, chắc anh phải dậy sớm lắm? Cô đi vào phòng bếp mở lò vi sóng ra, quả nhiên có một cốc sữa pha sẵn, nhưng cô vẫn chưa ấn hâm nóng lại, mà tìm cốc khác rót nước. Cầm cốc nước rồi lại đi vào phòng bếp, lúc này cô mới nhìn kĩ xung quanh nhà anh, sạch sẽ, gọn gàng đến mức không thể tưởng tượng được đây là nhà của một người đàn ông sống một mình. Cô ngồi xuống, cắn một miếng sandwich, khá là ngon. Mới ăn được một nửa thì anh đã chạy bộ trở về rồi, mặc cái áo thun rộng, đeo tai nghe, tóc ở trên chán hơi ướt, khác hẳn so với phong cách ăn mặc áo vest giày da thường ngày, lộ rõ vẻ trẻ trung. Đồ Tiểu Ninh nhìn chằm chằm, nhất thời quên cả nuốt sandwich, anh đi đến nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, cô vội vàng nuốt miếng bánh, cảm thấy có chút nghẹn sau đó vội uống một ngụm nước. “Không uống sữa à?” Anh đặt tai nghe lên tủ để giày. “Tôi không uống được đồ ngọt, buổi sáng mà uống sữa rất dễ bị đau bụng.” Đồ Tiêu Ninh nói với anh, lại cúi đầu cắn miếng sandwich, “Anh không ăn sáng à?” Kỷ dục hằng đi vào nhà vệ sinh, “Tôi ăn rồi.” Sau đó đóng cửa lại, chỉ một lát sau Đồ Tiểu Ninh đã nghe thấy tiếng nước “ào ào.” Cô lại tiếp tục ăn sandwich, sáng tối đều tắm rửa, anh không sợ tắm mòn da luôn à? Ăn xong cô đi vào phòng bếp rửa bát, chỉ có một cái đĩa một cái cốc, không khó khăn gì, vừa đi ra đã nhìn thấy anh tắm xong rồi. Được rồi, Kỷ tổng đã ‘xuất hiện’. Cô nhìn đồng hồ thấy vẫn còn rất sớm, nhưng mà Kỷ Dục Hằng đã chuẩn bị đi rồi. Cô vẫn đang loay hoay không biết có nên nói gì không, ánh mắt của anh đang nhìn trên tay trái của cô, chiếc nhẫn trên tay cô hơi rộng, nên cứ trượt nhẹ về phía đầu ngón tay, cô thường phải sử dụng ngón tay cái để đẩy lại. “Nếu rộng quá thì đừng đeo nó đi làm.” Anh nói. Đồ Tiểu Ninh nhấc tay lên rút ra, giải thích: “Tôi cũng không định đeo nó đi làm.” Dù sao họ cũng phải che giấu mối quan hệ hôn nhân này. Kỷ Dục Hằng mở cửa lấy túi tài liệu, trước khi đi lại nhìn cô. Đồ Tiểu Ninh nghĩ, lẽ nào sắc mặt của mình rất tệ sao? “Cô đi bằng gì?” “Tàu điện ngầm, ở đây cách DR khá gần.” Vị trí địa lý của nhà anh ta cũng khá tốt, từ cửa khu chung cư chỉ mất 5 phút đi bộ là đến ga tàu điện ngầm. “Làm quản lý dịch vụ khách hàng thì cũng nên có một chiếc xe hơi của riêng mình.” Anh nói xong rồi đi ra ngoài, “Tối nay về sẽ thêm vân tay của em vào cửa.” “Ừm, không vội.” Nói xong, Đồ Tiểu Ninh nghe thấy tiếng đóng cửa. Anh nói cũng không phải không có lý, nhưng mà Đồ Tiểu Ninh luôn cảm thấy cô mua xe cũng chẳng dùng tới. Cô cũng đi vào phòng thay quần áo, vừa mới kéo xong cái váy thì nhận được điện thoại của mẹ. “Tiện nói chuyện không?” “Anh ấy đi làm rồi.” “Cuộc sống mới kết hôn thế nào rồi?” “Cũng bình thường thôi.” Cô chỉnh lại áo sơ mi của mình “Nhà của con rể là nhà mới hay là nhà cũ?” “Nhà cũ.” Mẹ cũng không hi vọng anh có thể mua được nhà mới, lại hỏi, “Ở khu nào?” Đồ Tiểu Ninh nói tên, lại nghe thấy tiếng hít hơi. “Đồ Tiểu Ninh, chỗ ấy là khu vực gần các trường trọng điểm nhất của thành phố C mình đó, có hẳn ba khu đó, con của con sau này đi học cũng không phải lo rồi!” Cô không quan tâm cái này, chỉ nghĩ vị trí địa lý tốt thôi, không ngờ lại là khu nhà của các trường trọng điểm.
Trong điện thoại nghe mẹ cô cười, “Thế thì cần gì phải mua nhà mới nữa, căn nhà bây giờ đáng giá hơn bất kỳ chỗ nào, Đồ Tiểu Ninh, con xem cái số của con đi, đúng là ngồi một chỗ cũng có trái cây rơi vào đầu cho mà ăn.” Cô lại nghĩ, như thế thì mình chẳng khác nào Newton sao? Nhà của Kỷ Dục Hằng cũng không có cái gương lớn nào, Đồ Tiểu Ninh đành phải đi vào nhà vệ sinh để soi gương. Tiếng điện thoại lại vang lên, lại là của mẹ, “Các con tối qua ……” Bà chưa nói hết đã bị cha cô ngắt lời, Đồ Tiểu Ninh nghe thấy tiếng của cha ở bên cạnh, “Chuyện của hai đứa chúng nó bà bớt quản lại đi.” Bà Đồ không nói chuyện linh tinh nữa mà chỉ nói với cô, “Chồng của con là một người đàn ông tốt, con phải giữ chặt vào, sống chung với nhau, chắc con cũng có thể biết được điều này.” Đồ Tiểu Ninh nghĩ lại vẫn nên dặn dò lại mẹ, “DR có quy định không cho phép vợ chồng làm cùng ngân hàng, bọn con lại còn là cấp trên cấp dưới nên càng mẫn cảm hơn, nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nên về chuyện của bọn con cha mẹ cũng phải thận trọng trong lời nói.” “Ừ ừ.” Bà cũng bị lời nói của cô nói làm cho lo lắng, “Mẹ với cha con nhất định sẽ không nói, với lại các con còn chưa tổ chức lễ cưới, mẹ cũng đâu thể nào vác loa đi thông báo là hai đứa đăng ký rồi, đúng không?” Đồ Tiểu Ninh thấy thời gian nói chuyện cũng lâu rồi, nên chỉ nói với mẹ thêm vài câu nữa rồi tắt máy. Cô đi ra ga tàu điện ngầm, quả nhiên vừa gần vừa nhanh, so với đi từ nhà cô thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, như này về sau có thể ngủ thêm chút nữa rồi. Lúc cô bước vào cửa văn phòng thì đã thấy anh đang ngồi trong phòng làm việc của mình, ánh mắt đang nhìn xa xăm có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Cô ngồi vào vị trí của mình, chỉ một lát sau Nhiêu Tĩnh và Triệu Phương Cương cũng đến. “Fuck.” Triệu Phương Cương đột nhiên hét lên, khiến bọn cô giật mình. “Muốn gọi cho một cô đến đáp ứng nhu cầu không?” Nhiêu Tĩnh vẫn giữ thói quen cà khịa mọi người. Triệu Phương Cương không có thời gian đùa cùng cô ấy, nghiêm túc nói, “Thông báo xử phạt về vụ trước đó bên giám sát ngân hàng điều tra đã được công bố rồi này.” Nhiêu Tĩnh không nói gì, nhanh chóng mở hòm thư nội bộ ra xem, một danh sách dài, vẻ mặt có vẻ rất căng thẳng, nhưng mà kéo đến cuối danh sách rồi mà vẫn không thấy tên của cô ấy đâu cả, cô ấy nhăn mày lại, cô ấy lại lướt lên đầu danh sách và tìm lại một lần nữa, thật sự là không thấy tên của mình. Không thể nào, vụ đáo nợ đó của cô ấy, phòng pháp quy đã lấy mẫu xác nhận trách nhiệm và yêu cầu cô ấy ký tên rồi mà. Đột nhiên cô ấy nhìn về phía phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng, ngồi im một lát, cô ấy đứng bật dậy đi qua đó. Cô ấy gõ cửa phòng làm việc của anh, “Kỷ tổng.” Kỷ Dục Hằng đang xem tài liệu, “Nói đi.” Nhiêu Tĩnh liền hỏi “Anh là người phụ trách xử lý vụ đáo nợ kia của tôi à?” “Chuyện nhỏ như thế mà cũng đáng để cô phải đến hỏi tôi sao?” Anh ngước mắt lên nhìn, vẫn là chiều sâu ánh mắt mà từ trước tới nay Nhiêu Tĩnh không thể nhìn thấu, “Mọi người chỉ cần làm tốt công việc marketing và nghiệp vụ, còn những chuyện khác cứ để tôi giải quyết.” “Trời ạ, sếp ngầu quá.” Đồ Tiểu Ninh nghe thấy tiếng cảm thán của Triệu Phương Cương. Nhiêu Tĩnh cũng về chỗ làm việc của mình, cô ấy ngồi dựa vào ghế, ánh mắt nhìn về phía máy tính, hồi lâu sau đó, Đồ Tiểu Ninh nghe thấy tiếng than thở của cô ấy. “Tiểu Đồ, chị cũng muốn đầu hàng rồi.” Triệu Phương Cương nét mặt lại rạng ngời, sửa sang lại quần áo đi về phía phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng. “Sếp, trong khu công nghiệp có một doanh nghiệp mà tôi đã để ý lâu rồi, là công ty trực thuộc của một công ty nhà nước, trước đây không có ý định mở rộng vốn đầu tư, 2 ngày trước lại đồng ý để cho tôi tới trao đổi, tôi nghĩ anh ra mặt thì tốt hơn, không biết hôm nay anh có rảnh không?” “Khi nào?” “Hẹn lúc 10 giờ.” Kỷ Dục Hằng đưa tay lên xem đồng hồ, “Bây giờ đã có thể đi được rồi.” Anh đứng dậy mặc áo vest. Triệu Phương Cương hiểu ý đi theo, “Vậy để tôi đi lấy xe.” Kỷ Dục Hằng nhanh chóng lấy túi tài liệu rồi đi, lúc đi qua bàn làm việc của Đồ Tiểu Ninh anh gõ bàn. “Kỷ tổng.” Đồ Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn anh với một gương mặt không chút biểu cảm nào. “Đi cùng tôi.” “Vầng.” Anh không đợi cô mà đi thẳng ra bên ngoài, Đồ Tiểu Ninh cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Nhiêu Tĩnh nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của cô thì căn dặn, “Nghe nhiều nhớ nhiều, đây là một cơ hội học hỏi tốt đó.” Đồ Tiểu Ninh gật đầu rồi đi luôn, đi xuống dưới lầu thì xe của Triệu Phương Cương đã đợi sẵn ở đó rồi. “Ngại quá anh Triệu.” Cô tỏ ý muốn ngồi ghế sau, nhưng mà phát hiện Kỷ Dục Hằng đã ngồi phía trong đó rồi, nên cô nhanh chóng chuyển lên ngồi ghế trên. Cô thở nhẹ, đột nhiên nhớ đến lúc trước cha đã từng nói với cô, nếu đi ra ngoài với lãnh đạo, chéo với chỗ ngồi của người lái xe luôn luôn là chỗ của lãnh đạo.
Nhìn qua gương sau, quả nhiên là ngồi sau cô. Trên đường đi, Triệu Phương Cương chỉ đơn giản là báo cáo tình hình của doanh nghiệp kia cho Kỷ Dục Hằng, Đồ Tiểu Ninh tổng kết lại phương hướng marketing của Triệu Phương Cương: thứ nhất, điều tra doanh nghiệp giai đoạn trước: Thăm dò quyền sở hữu cổ phiếu và đối tác của doanh nghiệp ; thứ hai, quy mô sản xuất của doanh nghiệp; thứ ba, thế lực cạnh tranh chủ yếu của doanh nghiệp: con đường tiêu thụ của doanh nghiệp, thế mạnh trong ngành; thứ tư, tình hình khái quát về tài vụ của doanh nghiệp: thu nhập của chủ doanh nghiệp và nộp thuế, lợi nhuận hàng năm, công ty con làm tài vụ hay là độc lập hoạch toán; thứ năm, tình trạng tài chính của doanh nghiệp: tình hình tài chính trước mắt và nhu cầu tài chính. Những thứ này Đồ Tiểu Ninh đều dùng phương pháp sơ đồ hình cây để ghi lại, nhìn gương chiếu hậu thì thấy Kỷ Dục Hằng đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu rồi. Tới khu công nghiệp rồi, Đồ Tiểu Ninh lúc xuống xe nhìn thấy Triệu Phương Cương mở cửa xe cho Kỷ Dục Hằng, mặc dù đây là hành động rất bình thường, nhưng lại kiến cô nhìn thấy được EQ của Triệu Phương Cương. Cô làm sao mà không nghĩ ra việc chủ động mở cửa cho lãnh đạo này cơ chứ? Thế là trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ vụ này. Đi theo bọn họ đến công ty kia, người tiếp đón vừa nghe tin tổng giám đốc đích thân đến thăm, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên, sắp xếp chỗ ngồi trong phòng họp cho bọn họ, rót nước xong lập tức chạy đi mời tổng giám đốc của mình. Ngay sau đó tổng giám đốc kia đến, một người đàn ông trung niên, đối với họ rất khách sáo, hỏi han vài câu rồi bắt đầu trò chuyện. Đồ Tiểu Ninh bắt đầu mở sổ nghiêm túc lắng nghe rồi ghi lại, bởi vì trước đây đã có tìm hiểu về doanh nghiệp, cuộc trò chuyện chia ra đại khái mấy nội dung: 1, hai bên tự giới thiệu, 2, ngân hàng tìm hiểu nhu cầu tài chính của doanh nghiệp, 3, chĩa mũi nhọn vào những đặc tính sản phẩm của DR, 4, thỏa luận về chi phí tài chính. 3 cái đầu đều rất thuận lợi, đến cái thứ 4 thì trong ý nói của vị tổng giám đốc kia có hơi ám chỉ là ông ta có ý định muốn biết được một chút thông tin liên quan đến lãi suất, nhưng bất luận là Kỷ Dục Hằng hay Triệu Phương Cương, không biết là cố ý trốn tránh hay là có cách gì khác, mà bỏ qua không đề cập gì tới. Lúc đề cập tới vấn đề này lần thứ 3, Triệu Phương Cương chỉ cười, “Trước đây tôi cũng có tìm hiểu qua với bên tài vụ, hình như quý công ty cũng có vay ở bên ngân hàng B, không biết lãi suất bên đó là bao nhiêu?” Ông tổng giám đốc kia cũng có chút gì đó gian xảo, “Quản lí Triệu, bây giờ tôi muốn hiểu kỹ hơn về mức lãi suất mà bên DR của các cậu có thể đưa ra cho tôi.” Triệu Phương Cương ngồi hơi nghiêng về phía trước, “Phương tổng, chi phí tài chính mà ông thật sự có thể chấp nhận được là bao nhiêu?” Ông ta uống một ngụm trà, nét mặt có chút đa mưu túc trí, “Vậy thì phải xem DR có thể đưa ra cho tôi mức giá thế nào nữa.” Triệu Phương Cương lại thong thả nói “Phương tổng, khoản vay của ông ở ngân hàng B là thế chấp nhà xưởng của công ty, theo tôi được biết thì thời hạn vay thế chấp của ngân hàng B chỉ có thể là 1 năm, tức là ông phải trả nợ đầy đủ hàng năm sau đó mới có thể vay tiếp, DR của chúng tôi lại không rắc rối như vậy, có thể trực tiếp cho ông thế chấp 5 năm.” Ông ta vẫn không thay đổi, “Mỗi năm trả toàn bộ một lần đối với tôi mà nói cũng không thành vấn đề, tôi chỉ quan trọng chi phí.” Triệu Phương Cương cười: “Thực lực của công ty ông mạnh, khoản vay kia đối với Phương tổng không đáng là gì.” Ông ta lại tiếp tục uống trà, “Công ty của chúng tôi vốn là doanh nghiệp nhà nước nên không thiếu tiền, đương nhiên, nếu ngân hàng muốn đưa tiền cho chúng tôi, chi phí lại thấp, vậy thì lấy dùng tạm cũng không phải là không thể.” Trong lời nói cũng có sự kiêu ngạo, nói chuyện lâu như vậy chính là muốn họ mở lời trước. Không khí có chút ngưng trệ, bút của Đồ Tiểu Nịnh cũng dừng trên trang giấy, lúc này Kỷ Dục Hằng nãy giờ vẫn đang thưởng thức tấm danh thiếp trên tay mới bắt đầu nói. “Phương tổng, hôm nay chúng tôi đến cũng là thành tâm thành ý muốn hợp tác, thế này đi, tôi cũng sẽ cho ông giá thấp hơn, những ngân hàng khác chi phí là bao nhiêu, DR của tôi sẽ không cao như thế, đồng thời tôi cũng không vòng vo, chúng tôi muốn ông cũng vay thế chấp như ở ngân hàng B.” Phương Tổng nhăn mày, “Các cậu muốn đào chân tường à? Chỉ dựa vào lợi thế cho thế chấp 5 năm sao?” Kỷ Dục Hằng hơi dựa về phía sau: “Những ngân hàng khác tôi không biết, nhưng mà thế chấp nhà xưởng ở ngân hàng B đã giảm 50% so với định giá, chúng tôi ngoài việc cho thế chấp 5 năm, cộng với lý lịch doanh nghiệp nhà nước của ông, tôi có thể xin ngân hàng để được thế chấp mà không có chiết khấu, số tiền được duyệt chi sẽ dựa trên giá trị được đánh giá trực tiếp của tài sản thế chấp, mở rộng hạn mức tín dụng ban đầu của ông ở ngân hàng B, ông thấy thế nào?” Ông ta trầm ngâm, lần này uống liên tiếp mấy ngụm trà, “Ý của Kỷ tổng là muốn cho tôi gia tăng hạn mức tín dụng?” Kỷ Dục Hằng: “Phương tổng, lời tôi cũng đã nói đến mức này rồi, cứ coi như là DR của tôi so với giá của ngân hàng B có chút cao, nhưng vốn hạn ngạch thêm ra lại là tiền thật việc thật, ông có cần hay không, có thể cân nhắc, nhưng mà có đi cũng phải có lại, đến lúc đó tôi cũng muốn có thêm một vài điều kiện.” Phương tổng đặt ly trà xuống, “Điều kiện của cậu là gì?” Kỷ Dục Hằng để danh thiếp vào trong quyển sổ, mỉm cười, “Chúng ta hãy thỏa thuận hạn mức trước, khi nào xác định được mức mà ông cảm thấy hài lòng, thì chúng ta nói chuyện tiếp.” Đồ Tiểu Ninh nhìn ra được là anh đang dồn ép ông ta. Phương tổng im lặng một lát, sau đó ông nhìn về phía Triệu Phương Cương cười “Vậy trước tiên hãy để quản lý Triệu liên lạc với bên tài vụ, thu thập tài liệu báo cáo xem.” Kỷ Dục Hằng giãn mày, đứng dậy chìa tay ra, “Vậy Phương tổng, hi vọng hợp tác vui vẻ.” Phương tổng cũng đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.” Ba người bọn họ ra khỏi công ty, Triệu Phương Cương đã quay sang hỏi Kỷ Dục Hằng, “Sếp, anh định đưa cho ông ta lãi suất bao nhiêu?” Kỷ Dục Hằng bước chậm rãi, “Trước tiên đi thăm dò giá cả của ngân hàng B, ông ta muốn thấp cũng được, lấy thấp hơn ngân hàng B một chút, coi như lấy khoản tiền gửi tiết kiệm để bù sang cũng được.” “Nếu ông ta không đồng ý thì sao?” “Không đồng ý?” Kỷ Dục Hằng cười, “Vậy thì phải nâng kim ngạch lên cao hơn mức của ngân hàng B, trước tiên cứ nắm được việc kết toán và đại diện trả lương về DR rồi nói tiếp.” Triệu Phương Cương hiểu ý của anh, nghĩ tới thái độ vừa rồi của đối phương anh ta vẫn còn có chút khó chịu, “Giọng điệu của ông ta khi nãy đúng là khó ưa.” Đi đến nhà để xe, Kỷ Dục Hằng dừng bước, “Nếu thực sự không thiếu tiền thì còn có cơ hội cho chúng ta tới nói chuyện sao?” Triệu Phương Cương cũng bật cười, “Đúng vậy.” Đồ Tiểu Ninh hiểu dụng ý của bọn họ, trước tiên là phải ổn định mối quan hệ với khách hàng, sau đó dần dần triển khai từng vấn đề một, nhưng vừa rồi họ lại đang trốn tránh vấn đề chi phí mà đối phương đang quan tâm tới, điểm này thì cô không hiểu lắm, theo những gì mà cô biết, DR là dành cho những khách hàng chất lượng cao, lãi suất có thể nới xuống mức tiêu chuẩn cơ bản của ngân hàng Nhân dân Trung Quốc, thậm chí là thấp hơn, cũng có thể là mức thấp nhất trong ngành, cô không thể không hỏi, “Nếu mức hạn ngạch của chúng ta so với ngân hàng B có ưu thế hơn, nói ra lợi thế về lãi suất chẳng phải sẽ làm ông ta dễ quyết định hơn sao?” Triệu Phương Cương mải lái xe nên không nghe thấy, lúc này chỉ còn lại cô và Kỷ Dục Hằng, giọng điệu của anh có chút cẩn trọng. “Đàm phán cũng như việc đánh cờ, khách hàng càng chú trọng cái gì thì càng phải cẩn trọng hơn cái đó, đừng vội lật bài khi chưa hiểu rõ đối phương hoặc là đối thủ cạnh tranh, người lật bài trước rất có thể sẽ gặp bất lợi trong việc hợp tác, trong lòng luôn phải có một cái cân, phải biết cách cân bằng cũng như nghiêng đổ. Ông ta để ý tới chi phí thì mình phải có xu hướng tránh nó, bằng cách giữ lại chỗ trống mới có thể có lợi thế trong việc hợp tác sau này.” Đồ Tiểu Ninh chăm chú nghe liền phát hiện, loại đàm phán marketing này có ý nghĩa hơn nhiều so với việc làm ăn, người đàn ông ở trước mặt cô đang từng bước đưa cô tiến sâu hơn vào lĩnh vực này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]